CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 162

đại tiểu thư, mặc dù không có tình yêu, sống nhạt nhẽo suốt cuộc đòi, cũng
không phải làm một món đồ chơi bị giày vò như thế này.

Chính bởi vì cô có một dòng họ đáng hận, mới không thể nào sống một

cuộc sống tự do tự tại như người bình thường. Cô chính là một món đồ
chơi.

“Nếu nói chuyện không tính toán gì ngươi phải chết.” Cô cúi đầu, không

để anh thấy đáy mắt ươn ướt, ngoan ngoãn cúi người làm anh vui vẻ. Bởi vì
đột nhiên cơn khoái cảm truyền đến khiến Thi Dạ Diễm cắn chặt hàm răng
để không phát ra tiếng động.

Cô lặp đi lặp lại động tác thành thạo, Thi Dạ Diễm không khỏi cắn răng

ngẩng đầu lên, lông mày nhíu chặt thành một hàng, từng ngón tay căng
thẳng, cơ bụng co lại cứng như đá, máu trong cơ thể lưu thông nhanh hơn,
nhịp tim đập liên hồi. Huyết dịch toàn thân đều hương tới một nơi mãnh liệt
chảy xuống.

Cô bé này. . . . . Lại khiến anh suýt nữa bị tước vũ khí!

Thật may cô nổi lên mặt nước lấy hơi, giúp anh thoát được đợt sóng

khoái cảm trí mạng cùng lúc đánh vào. Giờ phút này hai mắt anh rất sáng,
nắm cằm cô giọng tàn bạo nói. “Cái miệng nhỏ này thật lợi hại, có điều còn
thiếu nhiều lắm!”

Du Nguyệt Như quật cường cắn môi, ngầm nắm tay thành quyền, hít

một hơi sâu rồi chìm vào trong nước lần nữa.

Cằm cô đau như muốn trật khớp. Nhất nhất quỳ lễ nơi mẫn cảm của anh

từng chút một. Ngay cả nhịp đập không an phận của anh cũng cảm nhận
được.

Thi Dạ Diễm khàn khàn hít thở, đáy mắt đỏ tươi kinh người. Ngón tay

nắm thành hồ tắm cũng trở nên căng thẳng bắng bệch, gân xanh trên cánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.