CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 166

được, chẳng trách sắc mặt khó coi vậy. Ánh mắt của Bách Vĩ cực kì thông
cảm, “Thật xin lỗi đại ca, tiếp tục, tiếp tục đi. . . . .”

Thi Dạ Diễm ngiến răng, “Về sau không phải trời sập thì đừng có tùy

tiện gõ cửa phòng của ta!”

Bách Vĩ gật đầu lia lịa, tầm mắt hướng vào trong phòng tắm liếc qua

một lượt, bị bàn tay Thi Dạ Diễm đập vào trán. “Cút!”

“Tôi không nhìn thấy cái gì hết!” Anh xoa trán có chút uất ức.

“Cậu còn muốn nhìn thấy cái gì?” Thi Dạ Diễm giận quá hóa cười hỏi,

làm sao Bách Vĩ không hiểu anh được? Anh ngượng ngùng rụt cổ lại.

*****

Giao dịch bất công bị cắt đứt, Du Nguyệt Như không khỏi thở phào nhẹ

nhõm. Sức lực toàn thân trong nháy mắt bị rút đi, cô gục xuống mặt bàn.
Thi Dạ Diễm đi vào nhìn bộ dạng này của cô, cười xấu xa. “Vẻ mặt này của
em so với anh vẫn tiếc nuối hơn rồi, đừng lo, hai chúng ta chưa xong việc
này, về sau ngoan ngoãn đi theo tôi là được rồi.”

Không biết tại sao, Du Nguyệt Như cảm giác những lời này cực kì kinh

hãi, thậm chí giống như một lời tiên đoán trong tương lai, lời tiên đoán đáng
sợ.

Cô là người biết phân tích tình thế, thực lực của anh thâm sâu thế nào cô

không biết, nhưng chỉ bằng sức của cô mà muốn chạy thoát khỏi sự giam
cầm của anh là 200% không thể nào. Cô không muốn lại làm công cụ vô
dụng, chọc giận anh không có ích lợi gì cho mình cả.

Bọn họ chạy tới Toronto thì Thi Dạ Triêu đã thoát khỏi nguy hiểm trí

mạng. Du Nguyệt Như không hiểu tại sao Thi Dạ Diễm cứ muốn mang cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.