CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 167

theo bên cạnh mọt tấc không rời, đi thăm Thi Dạ Triêu cũng muốn mang cô
đi cùng.

Ngoài phòng bệnh, cô yên lặng ngồi trên ghế dài. Thi Thác Thần mở cửa

ra ngoài, tầm mắt tự nhiên rơi trên người cô. Bách Vĩ đứng cách đó vài mét
khẽ khom người hành lễ, Du Nguyệt Như thu hồi lại suy nghĩ vẩn vơ của
mình, phát hiện ra mình không biết đối mặt với nụ cười và phong thái của
người đàn ông này như thế nào.

Thi Thác Thần mở lời trước, giọng nói tiếng Trung lưu loát rất dễ nghe.

“Cô là người Eric đưa về. . . . Du tiểu thư? Tôi là cha của nó, thật hân hạnh
được gặp cô.”

Đưa về? Rõ ràng là bắt cóc! Nhưng đối với một người đứng đầu gia tộc

có bối cảnh thâm vững chắc ở Bắc Mĩ, Du Nguyệt Như tuyệt đối không thể
lỗ mãng đắc tội con trai bảo bối với người cha như vậy được. Cô không
phải người của Thi gia, không cần thiết phải một mực cung kính như Bách
Vĩ, chỉ hơi cúi đầu.

Thi Thác Thần dịu dàng cười một tiếng. “Cô là người đầu tiên.”

Cô không hiểu hàm ý trong lời nói của ông lắm, càng không hứng thú

đặt câu hỏi, dứt khoát nghiêng đầu thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ,
quay mặt như quăng một câu “Tôi không thèm để ý ông” cho Thi Thác
Thần. Bách Vĩ thấy tình cảnh này liền cảm thấy rên trán có mồ hôi lạnh
chảy xuống, suy nghĩ có nên tiến lên hòa hoãn không khí lại hay không.

Lúc này không khí bên trong phòng bệnh cũng cực kì ngột ngạt. Thi Dạ

Triêu nửa dựa ngồi trên giường, khuôn mặt tuấn mĩ có vẻ suy yếu, sắc môi
rất nhợt nhạt, mà thay đổi rõ ràng nhất là đôi mắt anh. Dù anh cố gắng thế
nào đi nữa cũng không che giấu hết vẻ bi thương và thất bại trước nay chưa
từng có, còn có nhiều điều phức tạp nữa mà Thi Dạ Diễm không hiểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.