CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 179

Du Nguyệt Như dựa bên cửa sổ uống trà trưa. Cô là người phụ nữ có

khả năng thích nghi rất cao, mặc dù phải trải một cuộc sống bị nhốt không
cách nào thoát ra được nên phải học cách dung nhập vào nó. Đây có xem là
một thế mạnh của cô không?

Thích ứng với tất cả những chuyện đối với cô mà nói không tốt đẹp gì.

Vậy mà sự vất vả này, không bao gồm Đường Lạp An.

Bên cạnh khách sạn, an nhàn sạch sẽ, thỉnh thoảng có người ra vào,

chuông gió trên cửa kêu dữ dội, từng âm thanh mỏng manh che giấu nội
tâm oán hận của cô. Buổi chiều trôi qua yên tĩnh như vậy, nếu không có sự
xuất hiện bất ngờ của anh, Du Nguyệt Như cũng giống như thường ngày,
miễn cưỡng phơi nắng, ghi một câu nói nổi tiếng của Trung Quốc rồi dán
lên tường, sau đó uống hết ngụm trà cuối cùng rồi đứng dậy rời đi.

Cô lại nghe tiếng chông gió vang lên, vừa xoay người lại đúng lúc

Đường Lạp An bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt, khiến hô hấp của cô trong
nháy mắt bỗng chốc cứng lại.

Khách sạn không có nhiều người, dàn âm thanh cổ điển đang mở âm

nhạc lưu hành đương đại, giọng hát của ca sĩ tinh khiết mà mang chút khàn
khàn, có vẻ như giai điệu bi thương làm người ta bất tri bất giác an tĩnh lại,
gương mặt của mỗi người đều đắm chìm vào kỷ niệm.

Một nam một nữ tinh tế đứng cách nhau mấy bước chân nhìn thẳng vào

mắt đối phương, nét kinh ngạc chỉ lóe qua trên mặt cô gái rồi rất nhanh bình
tĩnh lại, đôi môi của người đàn ông mím chặt, chịu đựng theo quán tính.

Có phải nên nói gì đó không? Dù chỉ là một câu đơn giản như “Làm sao

anh ở đây?”, hoặc chỉ dứt khoát một câu “Chào.”

Quả thật vô tình gặp nhau, trái tim đau đến tê dại. . . . . .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.