CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 180

Cuối cùng vẫn không ai nói gì. Gian nan, nhẹ nhàng. . . . . Tầm mắt cô

rời khỏi gương mặt anh, đi lướt qua bên cạnh anh.

Đường Lạp An không có biểu cảm gì, chỉ đứng nguyên tại chỗ một lúc

lâu, nén tiếng thở dài mấy lần, rồi sau đó đuổi theo nắm lấy cổ tay cô. Anh
biết cô nhất định sẽ hất tay anh ra, cho nên anh trực tiếp sử dụng sức lực rất
lớn siết chặt cổ tay cô. “Đi theo anh.”

Cô ngây người, ánh mắt nhìn anh tràn đầy nghi ngờ, không hiểu, chờ

mong, oán hận, tức giận, trách cứ, không buông, bên nhau đến chết, không
xa rời. . . . .

Thi Dạ Diễm ngồi trong xe thấy một cảnh như vậy, ánh mắt cô phức tạp

khiến anh khó nhận xét được tình hình. Anh nhìn khẩu hình miệng của
Đường Lạp An có thể đoán được anh ta nói ba chữ gì.

Thì ra anh cũng không sợ cô bé này sẽ đồng ý không chút do dự, thì ra

cô chưa bao giờ sinh lòng quyến luyến với anh như anh nghĩ. Là một người
phụ nữ đối mặt với một người đàn ông đặc biệt, một phần không muốn rời
xa, một phần bất đồng.

Tay cầm tay lái của anh siết chặt, lại bỗng buông ra.

Tên Đường Lạp An này, gã đàn ông đã có vợ này, chỉ ba từ thôi đã khiến

anh có cảm giác nguy cơ chưa từng có, thậm chí là bất an mãnh liệt.

*****

Du Nguyệt Như chờ đợi ba từ này rất lâu rồi, không phải Đường Lạp An

không biết. Ánh mắt cô giống như vết dao đâm sâu lòng anh.

“Anh. . . . . Nói gì?” Du Nguyệt Như không dám tin, thận trọng hỏi

ngược lại, đáy mắt đè nén sự cố chấp năm điên cuồng như năm đó. Ánh mắt
Đường Lạp An chăm chú nhìn đôi môi mỏng của cô đang hé mở, run rẩy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.