CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 217

bản thân thì cũng là quá coi thường anh. Anh có chút bản lĩnh làm phụ nữ
phải rên rỉ chứ.

Du Nguyệt Như bị anh cắn liền rụt vai lại. “Anh cầm tinh con chó à?”

Thi Dạ Diễm yên lặng cong đôi môi lên, cô bé này chính là vậy, càng lo

sợ thì càng hung hãn. Không thể nói là không hợp khẩu vị của anh, thuần
hóa cô bé đanh đá này thành một con tiểu bạch thỏ là quá trình anh vô cùng
mong đợi.

Du Nguyệt Như chưa bao giờ to gan như vậy, các cô gái xung quanh đè

nén tiếng rên rỉ thỏa mãn và hơi thở nặng nề của đàn ông trong bóng tối
càng thêm phóng đãng mê người. Sau lưng là cột đá lạnh lẽo, dây áo ngực
bị anh cởi ra đã tuột đến tận thắt lưng, phía trước là người đàn ông lõa thể
dán sát ngực vào người cô. Là thân thể cô nóng, hay thân thể anh nóng hơn,
không thể phân biệt được nữa.

Còn điều gì có thể khiến người ta điên cuồng hơn lúc này?

Cô nhắm chặt hai mắt, thân thể cứng ngắc, cô nhìn thấy trong bóng tối,

không biết có bao nhiêu đôi nam nữ cởi quần áo xuống quá nửa, biết, không
biết, tất cả thân thể đều lộn xộn, hoặc đứng hoặc quỳ,
di»ễn

♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. tất cả các tư thế khiến người ta đỏ mặt, tim đập

nhanh, miệng đắng lưỡi khô.

Không cần lời nói, không cần bận tâm thân phận, thân thể gắn kết với

nhau, thậm chí có thể trước giờ không phải bạn trai bạn gái của nhau, giờ
phút này ở dưới người anh giãy giụa khó chịu mà một phút trước còn ưu
nhã mỉm cười với nhau, có lẽ ở trong thân thể người đàn ông vừa mới bỏ
danh thiếp của anh ta vào túi.

Điều đầu tiên chi phối mọi người, sa đọa hoang đường như vậy, dâm

loạn khiến người ta muốn hét lên chói tai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.