CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 230

Thi Dạ Diễm rũ mắt xuống, bỗng dưng lôi cô vào trong ngữ, gỡ sợi dây

chuyền trên cổ hắn xuống, rồi đeo lên chiếc cổ mảnh khảnh của cô. “ Nếu
em Dám thừa dịp lúc tôi không có mặt gỡ xuống, tôi liền sai người đêm in
dấu vật này vào trong thân thể em, để em cả đời mang theo nó.”

Cô chau mày, sợi dây chuyền có cây bài kim loại treo ngược, cực kì đắt

giá, phía trên có khắc Tên hắn bằng Tiếng anh cùng với huy hiệu tượng
trưng của nhà họ Thi, ý nghĩa của vật này cô cũng không biết. “ Anh định
để tôi đeo tới bao giờ?”

“ Chờ cho tới khi tôi không muốn em đeo tôi sẽ tự mình tháo xuống.”

Thi Dạ Diễm

cười thâm trầm, ánh mắt màu hổ phách mê hoặc lòng người. “ Đừng

quên lời nói đêm

đó, không cần biết em là ai, em hiện giờ là người phụ nữ của tô, trừ phi

tôi chán ghét nếu không em đi không được, an tâm mà làm con chim trong
lòng bên cạnh tôi đi.”

Du Nguyệt Như sâu kín cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu. “ cầu xin anh sớm

chán tôi được không.”

"Tôi sẽ tận lực."

Đêm đó Thi Dạ Diễm cũng không có gì khác biệt so với ngày thường,

vẫn hung ác như

thường lệ. Hắn thật không biết thế nào là thương hương tiếc ngọc,

thường xuyên

khiến trên người cô có nhiều vết xanh tím. Cô mệt mỏi gục trên người

hắn, mê mang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.