CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 233

đó, cô nhận được món quà mà cô thích nhất nhất, món quà mà cô muốn nó
hoàn toàn thuộc về mình.

Cô không hiểu tại sao cô cũng là con của cha, nhưng lại rất ít tiếp xúc

với ông ấy, thậm chí còn không cho phép nói với bất kỳ ai thân phận của
mình. Năm cô mười hai tuổi thì cha cô mới đổi họ cho cô, thay đổi thân
phận. Đưa cô sang Mỹ học tập, sinh sống.

Từ đó cô chính là Dư Nguyệt Như.

Mùa đông hai năm sau, cha cô từ chối lời xin phép về nước của cô,

nhưng sẽ tặng cho cô một món quà Giáng Sinh. Đó là lần duy nhất trong
đời cô phải trải qua lễ Giáng Sinh lãnh lẽo một mình. Cô tan học về nhà,
ngoại trừ một bàn thức ăn phong phú trong căn hộ trống rỗng, chỉ có ngọn
lửa trong lò sưởi giữa tường đang cháy. Cô cho rằng tất cả mọi thứ đều là
do người giúp việc vì cô chuẩn bị trước khi đi.

Tắm xong cô khoác một chiếc áo choàng thật mỏng đi ra, cô bị người

con trai ngồi giữa ghế salon từ trên trời giáng xuống làm cho sợ hết hồn. Cô
vẫn còn nhớ lúc đó Đường Lạp An mặc một chiếc áo len màu xám nhạt
hình trái xoan cùng với quần dài, nhìn qua vô cùng khôn khéo già dặn, trên
mặt không có biểu tình gì tản ra sự lạnh lùng, tóc ngắn, hai mắt đen như
mực, nhìn về phía cô nhàn nhạt nói một tiếng, “Hi”

Phản ứng đầu tiên của cô là giữ chặt cổ áo choàng tắm, phòng bị lui về

phía sau một bước, lắp ba lắp bắp trả lời một tiếng, “Hi”

Đường Lạp An trầm mặc nhìn về phía sau cô, miệng lại hơi nhếch lên

một chút, đó là cười sao? Cô không thể xác định được. Anh ta đứng lên,
chậm rãi đi về phía cô. Trong ánh mắt phòng bị của cô, bỗng bế cô lên rồi
thả xuống ghế salon, cầm lấy tất vải từng chiếc từng chiếc đeo vào cho cô.
Tay giống như đang thưởng thức bàn chân khéo léo của cô, ngón tay trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.