CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 260

Thi Dạ Diễm thì sao? Không thể phủ nhận rằng anh là người đàn ông

duy nhất cô không hy vọng sẽ chung sống.

Cô hỏi thăm Tiểu Thủy về lịch làm việc của Thi Dạ Diễm, Tiểu Thủy lại

không biết gì cả. Lúc này cô mới nhớ tới ngay cả phương thức liên lạc với
anh cô cũng không có. Chẳng lẽ anh bắt cô tới đây chỉ vì làm chuyện kia
sao? Còn nói thích cô? Du Nguyệt Như lẩm bẩm trong lòng.

Buổi tối trên giường cô một mình quấn chăn quanh người, hơi thở thuộc

về Thi Dạ Diễm quanh quẩn trong mũi, mùi vị đó làm cô cảm thấy trong
thân thể trống không, bụng dưới có chút xao động. Đứng lên chạy nhanh
vào tắm mới có thể miễn cưỡng đè xuống.

Uống ly sữa nóng rồi đếm dê mới có thể dần dần tiến vào giấc mơ đẹp.

Trong mơ có người ôm cô, sờ cô, trên người cô gãi ngứa, có cái gì có mềm
mại thấm ướt mút da ở trên cổ cô…Cô chợt mở mắt ra, đó không phải là
mơ.

Người Thi Dạ Diễm đầy mùi rượu, quần áo cũng không cởi nằm ở trên

giường, với tay ôm cô vào trong ngực, bàn tay ở trên người cô tìm kiếm,
khẽ hôn. Quần áo của anh cọ vào da khiến cô bị thương, Du Nguyệt Như
đầy bất mãn đẩy anh. “Mau cởi quần áo ra”

Thi Dạ Diễm cười trầm thấp, bởi vì say nên giọng nói càng tăng thêm

phần hấp dẫn, “Tiểu Như, em nhớ tôi phải không?”

Du Nguyệt Như cho là anh uống quá nhiều, cũng không so đo cùng anh,

ngồi dậy cởi cà vạt của anh, cởi sạch áo khoác cùng áo sơ mi, sau đó là đai
lưng. Lúc kéo khóa quần anh xuống thì bị tay anh giữ lại, đặt lên nơi đã vô
cùng cứng rắn của anh. Du Nguyệt Như trừng mắt nhìn anh một cái rồi hất
tay ra, kéo quần dài của anh xuống.

Cô ôm quần áo của Thi Dạ Diễm muốn xuống giường, lại bị cánh tay

dài của anh chợt duỗi ra ôm hông kéo cô trở lại, cầm quần áo vứt xuống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.