CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 280

Du Nguyệt Như nghĩ ngợi, cảm giác có điều gì có không đúng, trong

chốc lát lại không nghĩ ra được rốt cuộc có vấn đề ở chỗ nào. “Anh đón cô
ấy về đi, mấy ngày nữa là đến sinh nhật cô ấy rồi.”

Thái Tử nhíu mày nhìn cô. “Em đừng nói lảng sang chuyện khác, anh

hỏi em về Thi Dạ Diễm, em lại hỏi anh về Tiểu Tịch.”

Lời nói của Du Nguyệt Như lên đến khóe miệng lại âm thầm nén xuống.

Cũng không biết là xuất phát từ chỗ nào trong lòng, cho dù Thái Tử hỏi như
thế nào, cô đối với chuyện của Thi Dạ Diễm một mực không nói. Đối với
tính cách này của em gái ( Chỗ này trong nguyên tác Thái Tử xưng hô với
Du Nguyệt Như là “tỷ tỷ”, nhưng vì bạn edit trước xưng hô giữa hai người
là “anh-em” nên mình sửa thành em gái cho liền mạch.), Thái Tử cũng
không thể làm gì được cô. Cô từ trước tới giờ luôn yêu hận rõ ràng, nhưng
nếu Thi Dạ Diễm thực sự đối xử không tốt với cô, cô sẽ không bình tĩnh
như vậy.

Du Nguyệt Như ở chỗ của Thái Tử ngây ngô mấy ngày, cô biết Cosmo

sẽ không tới đây tìm mình, cô chỉ muốn tạm thời bình an thêm mấy ngày
nữa, trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, cô cần tỉnh táo để
chỉnh đốn lại tinh thần.

Thực lực của nhà họ Chử cô biết, trước mắt cô bé kia coi như an toàn.

Cô không thể nói với Thái Tử, càng không thể để cho Hoàng Phủ Triệt biết.
So với Thái Tử, cậu ấy còn biết thương cô. Mà Thái Tử bình thường tuy
không mấy tập trung, nhưng nguy hiểm trong xương tuyệt đối không thua
kém Thi Dạ Diễm.

Chuyện bị Thi Dạ Diễm bắt đi nếu không phải do cô lên tiếng phủ nhận

để ngăn cản, thì sợ rằng Thái Tử đã đi giết anh từ sớm rồi. Cô tính đi tính
lại cũng chỉ có thể liên hệ với Lôi Khải, nhưng số cá nhân của Lôi Khải cô
vẫn không thể liên lạc được, trợ lý của anh ta cũng chỉ chịu tiết lộ rằng ông
chủ của cậu ta tạm thời sẽ không ở trong nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.