CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 281

Rốt cuộc đến một đêm cũng nhận được điện thoại của Lôi Khải, Du

Nguyệt Như ra lệnh bắt buộc anh ta phải nhanh chóng trở về. Lôi Khải cam
kết là sẽ về nước trong vòng ba ngày.

Cô tránh thoát mùng một lại tránh không khỏi mười lăm (Nghĩa là cuối

cùng cũng phải đối mặt, không thể tránh được.). Ngày thứ hai trở lại nhà trọ
của mình thì nhận được điện thoại của Cosmo.

Cosmo rất bận, vừa mới xã giao xong, một bàn bừa bãi, tràn ngập mùi

rượu, lúc Du Nguyệt Như đi vào trong phòng bao chỉ còn lại một mình ông
ta. Ông ta là người đàn ông lãnh khốc vô tình, Du Nguyệt Như vẫn luôn
cảm thấy như vậy.

“Tôi tưởng rằng cô luôn trốn ở đó để không phải gặp tôi.” Cosmo cười

lạnh, đi vòng vòng quanh người cô, “Sắc mặt không tệ, người đàn ông kia
nuôi cô tốt như vậy sao?”

Du Nguyệt Như không nói, mắt nhìn về nơi khác coi như hoàn toàn

không nhìn thấy ông ta. Cosmo bị thái độ khinh thường của cô chọc giận,
chợt giơ tay tát cho cô một cái.

Du Nguyệt Như sớm đoán được ông ta sẽ hành động như vậy, lạnh nhạt

lau đi vệt máu ở khóe miệng, lạnh lùng trừng ông ta, “Tôi không phải là
đứa trẻ không có bất kỳ năng lực phản kháng nào, Thái Tử cùng Triệt đã
trưởng thành như vậy, ông không có chút lo lắng nào sao?”

Cosmo giật nhẹ môi, cười châm chọc. “Tôi làm tất cả đều vì cậu ta, cậu

ta hiểu được thì tốt không hiểu cũng không sao, người được lợi cuối cùng
vẫn là cậu ta, cậu ta có thể làm gì tôi? Còn với cô, vết thương đã lành liền
quên đau? Tôi đã cảnh cáo cô nên cách xa Thi Dạ Diễm, cô lại vẫn chủ
động đưa lên cửa!”

“Ông là hận cậu ấy, còn là sợ cậu ấy?” Du Nguyệt Như cười mỉa mai

một tiếng, “Tôi đã nhìn thấy Kỷ Linh rồi, quả nhiên giống với mẹ của Triệt,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.