CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 283

Ông ta im lặng trong chốc lát, mắt bắn ra tia sáng lạnh. “Cô đang uy

hiếp tôi.”

“Đúng thì sao, chẳng lẽ ông nghĩ khi danh dự của ông mất hết, nhà họ

Thi sẽ bỏ qua cho ông?”

“Cô sẽ làm như vậy? Đừng quên tôi là cha cô, cẩm y ngọc thực (Ăn

ngon mặc gấm, giàu sang sung sướng) bao gồm cả tính mạng của cô đều là
tôi cho.”

Du Nguyệt Như không nhịn được quan sát người đàn ông trước mặt này,

một người đến cùng có bao nhiêu vô sỉ mới có thể nói ra loại lời nói này.
“Tôi không nghe lầm chứ? Cha?” Cô buồn cười nâng trán, đi tới trước mặt
ông ta, bỗng nhặt vỏ chai rượu trên mặt bàn dùng lực gõ mạnh xuống cạnh
bàn, thoáng chốc mảnh vụn bay ra xung quanh.

Cô nên cảm ơn Thi Dạ Diễm trong khoảng thời gian này tay cầm tay dạy

(thực hành giảng dạy), mà cô là một người có thiên phú (khả năng trời cho)
trở thành học sinh giỏi, điểm này có thể nhìn ra từ sự chán ghét trong mắt
người đàn ông kia.

Du Nguyệt Như cầm nửa còn lại của chai rượu, rạch một đường trên cổ

ông ta, đáy mắt một mảng hung ác lạnh lẽo.

“Nếu ông không nói tới tôi cũng quên, nhiều năm như vậy tôi có gọi ông

một tiếng cha? Ông có thể thật sự coi tôi như con gái ông? Ngoại trừ làm tôi
tổn thương, lợi dụng tôi, ông từng hết lòng làm nghĩa vụ một người cha
sao? Ít nhất tôi chưa từng thấy có người cha nào mang con gái mình cho
người khác làm nhục! Năm đó tôi là người đánh cuộc thua, Đường Lạp An
không yêu tôi không quan tâm tôi, tôi có chơi có chịu nghe theo sự sắp đặt
của ông, tôi mang bản thân mình ra bồi thường từng ấy năm đã đủ rồi!!
Thái tử không phải đứa trẻ, anh ấy tự nhiên có năng lực, bắt đầu từ hôm nay
tôi không còn là công cụ của ông nữa, tôi cũng không lạ gì bốn chữ “Hoàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.