CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 338

Từ khi Du Nguyệt Như ở bên anh lại thường bị ép buộc phải mở mang

kiến thức bởi những hành động điên cuồng lớn mật của anh. Sau khi Thi Dạ
Diễm gắt gao ôm chặt cô rồi tự mình bắn ra, lấy khăn tay từ trong túi cô ra
lau cơ thể hai người.Du Nguyệt Như còn chưa lấy lại tinh thần từ trong
khoái cảm, mềm nhũn ngồi trong lòng anh thở gấp.

"Che mặt làm gì?" Thi Dạ Diễm lấy tay cô ra, hôn lên hai má ấm ấm của

cô.

"Thật dọa người, người ta xem phim, chúng ta lại làm cái việc này..."

"Lúc vừa rồi làm sao không thấy em biết đấy là dọa người, eo nhỏ xoay

vặn như thế." Tất cả những điểm mẫn cảm trên cơ thể cô anh đều biết rõ
trong lòng bàn tay, tùy tiện trêu chọc một chút thì cô lập tức không chịu nổi.

Du Nguyệt Như ngượng ngùng đấm anh. "Ạnh định bao giờ thì đưa

thuốc giải cho em? Bây giờ không cần dựa vào nó để khống chế em rồi phải
không?”

Thi Dạ Diễm cười rộ lên, hôn cô hết lần này đến lần khác. "Lấy đâu ra

thuốc giải, anh chính là thuốc giải, không phải là em vừa mới 'ăn' sao?"

Cho rằng anh chơi xấu, Du Nguyệt Như nhất quyết ầm ĩ không buông

tha cho anh.

Bắt lấy tay cô đưa lên mặt, Thi Dạ Diễm mỉm cười, hơi hơi nhếch môi

lên."Đã sớm trộn thuốc giải vào trong thức ăn của em rồi, chỉ là không nói
cho em biết thôi. Nếu không ăn thì đến bây giờ em đã hoàn toàn biến thành
nô lệ tình dục của anh rồi, một ngày không làm thì em sẽ khó chịu muốn
chết, cũng không khác cơn thèm ma túy là mấy, làm gì còn cho phép em rời
khỏi anh lâu như vậy sao?"

Cô giật mình."Vậy tại sao mỗi lần anh khẽ chạm vào thì em lập tức..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.