Hơi thở khi cô nói chuyện thổi đến chỗ xương quai xanh của anh, hơi
ngứa.
"Tên anh là Er...Thi Dạ Diễm."
"Tên rất đặc biệt, lửa trong ngọn lửa sao?" Bị anh ôm, thật giống như
được ngọn lửa vây quanh vậy. Thật ra cô đã lạnh rất lâu rồi, cơ thể không tự
giác xích lại gần anh hơn. Có lẽ tìm kiếm ấm áp, hướng về nơi ấm áp hơn là
bản năng của mỗi người.
Hành động nhỏ này của cô khiến Thi Dạ Diễm không khỏi nhìn cô thật
lâu. Đây là lần đầu tiên nhìn gần một cô bé như vậy, thậm chí còn thông qua
đáy mắt ướt át của cô nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của chính mình.
Cô bị nhìn đến mức cảm thấy không tự nhiên."Hơi lạnh."
"Tại sao em không về nhà?" Thi Dạ Diễm hỏi, một lần nữa ôm cô vào
trong lòng.
Có lẽ trong câu nói của anh có một chữ nào đó kích động cô, trong mắt
cô xoẹt qua một tia u ám, sau đó ngẩng đầu lên, có chút đắc chí."Anh không
nhìn ra sao? Em bỏ nhà đi."
Thi Dạ Diễm chau mày lại, sau đó lại dần giãn ra."Vừa đúng lúc." Anh
đội mũ lưỡi trai lên đầu cô, bàn tay của anh thuận tiện quơ quơ."Anh cũng
vừa bỏ nhà đi."
Vào buổi tối kia hai đứa trẻ bỏ nhà đi không có lựa chọn nào khác là kề
cận sưởi ấm cho nhau, lấy cớ đó để giải thích cho hành vi lưu luyến nhiệt
độ cơ thể của mình. Cho dù trong thời tiết rét lạnh này, cũng có một cái ôm
ấm áp vĩnh viễn.
***