CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 353

Cô hơi lúng túng, nhưng Thái Tử vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng như băng.

Bọn họ người đi đằng trước người đi đằng sau, Thái Tử quay đầu lại, không
kiên nhẫn giục cô đi nhanh lên, cô kì kèo mè nheo, hận không thể lên ba
bước lùi một bước. Thái tử không quanh co, trực tiếp kéo cô đi, trùng hợp
gặp Dĩ Nhu tan học trở về.

Ngoại trừ bình thường Thái Tử hơi dữ dằn với cô ấy một chút thì Du

Nguyệt Như và Hoàng Phủ Triệt đều vô cùng yêu thương cô ấy. Hơn nữa
bình thường Du Nguyệt Như không ở nhà nên Dĩ Nhu cực kỳ thích bám lấy
cô. Chỉ là lúc này còn chưa kịp vui vẻ trao cho cô một cái ôm ấp áp đã bị
Thái Tử nhanh hơn đẩy ra.

"Đừng ồn ào."

Dĩ Nhu chu mỏ lên quay về phía hai người họ nói."Anh và chị đi đâu

thế?"

"Có một cuộc hẹn." Thái Tử nhét Du Nguyệt Như vào trong xe, cũng

không quay đầu lại mà bỏ lại một câu. Dĩ Nhu đành phải nhăn mặt chun
mũi hừ một tiếng, nhìn theo chiếc xe thể thao chạy đi như bay của anh ta.

Không khí trong xe không tránh khỏi có chút căng thẳng. Du Nguyệt

Như ngầm tính toán xem phải làm sao bây giờ. Thái Tử lườm cô một cái,
mở miệng.

"Chúng ta không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau, chị kết giao

với ít hay nhiều đàn ông em cũng không có hứng thú, chỉ là..."

"Chỉ là không thể ở cùng một chỗ với Thi Dạ Diễm đúng không?" Du

Nguyệt Như nói tiếp câu nói của Thái Tử, lấy hộp thuốc lá từ trong túi của
anh ta ra, châm một điều. "Chị biết hai người từng có một đoạn quá khứ,
nhiều năm như vậy anh ấy đoạt không ít việc làm ăn ở Bắc Mỹ của em, em
đã cho anh ấy một phát súng, anh ấy đã cho em một phát súng, nhưng
những điều này chẳng qua cũng chỉ là chút oán hận bị kéo dài thôi, anh ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.