CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 354

không để em thoải mái, em cũng không để anh ấy dễ chịu, cũng không phải
chuyện thù sâu hận lớn gì, không phải sao?"

"Thi Dạ Diễm không chỉ đối nghịch với em, mà còn đối nghịch với nhà

chúng ta nữa." Thái Tử cười trào phúng. "Sớm muộn gì anh ta cũng biết chị
là ai, chị có thể giấu anh ta cả đời sao?"

Cả đời?

Trái tim Du Nguyệt Như run rẩy, ánh mắt trầm xuống, bọn họ thật sự có

cả đời sao? Thái tử vừa thấy dáng vẻ này của cô thì lông mày càng nhíu
chặt hơn. "Hai người nói là chơi đùa rồi sẽ kết thúc khi chưa quá muộn, chị
muốn lấy họ Du, em cũng không muốn kéo chị vào chuyện này."

Cây to đón gió, nhà họ Hoàng Phủ là đại gia tộc đứng đầu ở thành phố

T, cũng không thiếu chuyện đắc tội với người ở cả hai phía hắc bạch đạo.
Bên dưới những chuyện nở mày nở mặt thì chuyện nguy hiểm cũng đếm
không hết. Anh ta là con trai cả, có Hoàng Phủ Triệt chịu trách nhiệm cùng
anh ta là đủ, cô và Dĩ Nhu tránh càng xa càng tốt.

Du Nguyệt Như cười nhạt. Cô muốn họ Du sao? Không có đứa bé nào

thích chuyện bị chính cha ruột của mình lấy ra làm công cụ lợi dụng. Dưới
kích động cô bật thốt lên những điều đã kìm nén tận sâu dưới đáy lòng,
hung hăng hít một hơi thật sâu.

Cô cũng không phải là thánh mẫu, cô nghĩ bất kỳ ai ở vào lập trường của

cô khi có được càng ít sự ấm áp thì càng muốn quý trọng. Làm mẹ kế,
những yêu thương mà Tân Tiệp cho cô tuy chưa bằng nửa phần dành cho
Thái Tử và Dĩ Nhu, nhưng với cô, như vậy cũng đủ để quý trọng rồi. Cô
không muốn vạch trần sự việc khiến Tân Tiệp bị tổn thương, hơn nữa bà ấy
còn bị bệnh tim bao nhiêu năm nay rồi. Tân Tiệp cần quý trọng và che chở
hơn cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.