CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 362

Du Nguyệt Như không để Thái Tử đưa đi, cô xuống xe ở giữa đoạn

đường. Cả thành phố đều tràn ngập trong không khí Noel, khiến cho trận
bão tuyết có thể thay đổi thế giới này lại có vẻ đặt biệt sôi nổi. Du Nguyệt
Như giẫm một bước nông một bước sâu đi trong tuyết, dưới chân cố ý dùng
sức phát ra âm thanh. Cô quay đầu lại nhìn chuỗi dấu chân thật dài do mình
lưu lại, có thể thấy rõ từng cái một.

Đường do mình đi, người là mình chọn, cho dù như thế nào thì cô cũng

không thể trách người khác.

Lôi Khải đuổi tới "Chỉ túy kim mê(1)", chỉ thấy trước bàn của Du

Nguyệt Như đầy rượu, thỉnh thoảng lại có năm ba người tới gần, cô giống
như một loại tranh điêu khắc bưng ly rượu ngẩn người. Lôi Khả cực kỳ tự
giác làm Hộ hoa sứ giả dọn dẹp sạch sẽ đám đàn ông đang vây quanh cô đi.

(1) Chỉ túy kim mê: ngợp trong vàng son, xa hoa đồi truỵ

Thật ra thì anh ta cũng không cần tốn bao nhiêu sức lực,

Chỉ cần công khai ngồi đối diện trước mặt cô là mọi người lập tức biết

điều tự động rời đi. Quần áo trên người anh ta còn chưa kịp thay, vừa kết
thúc cuộc họp đã lập tức lái xe đua đến đây. Du Nguyệt Như không nói gì,
trực tiếp giơ chén rượu lên để anh ta rót đầy, sau đó chạm cốc rồi đưa lên
miệng uống hết.

Cô gái thẳng thắn, LôiKhải tự nhiên sẽ nghiêm túc, uống liên tiếp vài

chén như vậy, anh ta ngăn Du Nguyệt Như lại,”Đừng uống nữa, nói rõ ràng
trước đã, uống say xong sẽ làm gì tôi?”

“Anh sợ sao?”Chân mày Du Nguyệt Như nhíu lại, lại có một chút lẳng

lơ mê hoặc ánh mắt của anh ta.Lôi Khải ho một tiếng.”Không phải sợ, dù
sao tôi cũng phải có chút thời gian chuẩn bị tư tưởng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.