CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 387

nằm ở đó mà hơi thở mong manh, chịu đựng thể trọng (trọng lượng cơ thể)
anh cùng với sự thô bạo từ đầu đến chân vây quanh khắp người của anh.
ddlqd

Bảo bảo, phải kiên cường, con sẽ không có chuyện gì…

Hơi thở Đường Lạp An dần dần ổn định lại, tựa vào lưng hôn vai của cô,

“Anh đã buông em ra quá lâu, đã đến lúc em nên trở lại.”

Bộ phận kia chôn ở thân thể cô có dấu hiệu thức tỉnh, cánh môi của Du

Nguyệt Như đã bị cô cắn ra máu, thân thể cùng trái tim đau đớn đã gần như
chết lặng. “Anh muốn cho tôi chết sao… Đường Lạp An… Nếu như muốn,
anh cứ tiếp tục.”

Giọng nói của cô rất nhẹ, rất thấp, nhưng có lực sát thương cực lớn

chạm đến đáy lòng của anh.

Anh nhếch môi, không nói gì, rút bản thân ra. Cởi dây trói trên cổ tay cô

ra, muốn ôm cô đi tắm, rửa đi thân thể dính bẩn, lật thân thể cô lại mới phát
hiện trên cánh môi cô một màu đỏ tươi chói mắt. Giây phút đó trong lòng
anh ngũ vị tạp trần*, lặng lẽ thu hồi tay.

*Ngũ vị tạp trần: năm vị - ngọt, chua, cay, đắng, mặn trộn lẫn vào nhau.

Trong phòng tắm, nước nóng từ trên chảy xuống, trong màn nước anh

cúi xuống chống tường ngẩn người.

Vốn không muốn như vậy đối với cô, chẳng qua là bùng nổ sau khi bỏ

quên lâu ngày chịu đựng, mãnh liệt đến thân bất do kỷ*, không cách nào tự
kiềm chế.

*thân bất do kỷ: thân thể không nghe theo suy nghĩ của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.