CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 399

“A!” Đường Lạp An chợt mở miệng, từ trong ngực lấy ra một sợi dây

chuyền, hoa tai giữa không trung bập bềnh một đường vòng cung hoàn mỹ,
“Anh nói là vật này? Ừ, quả thật dùng rất tốt…”

Anh cố ý ngay trước mặt Thi Dạ Diễm đem sợi dây chuyền đeo lên cổ

Du Nguyệt Như, hôn nhẹ trên trán cô, “Cảm ơn em Du Nguyệt Như.”

Du Nguyệt Như giống như rơi vào hầm băng, từ lòng bàn chân phun lên

phía trên tới cả người đều lạnh thấu xương. Đã mất hết sức lực chỉ trích
những rắp tâm cùng hãm hại của Đường Lạp An, ánh mắt lướt qua Đường
Lạp An nhìn thẳng về phía Thi Dạ Diễm, cô không hiểu đáy mắt Thi Dạ
Diễm phát ra ánh sáng ngọc lưu ly màu hổ phách đại biểu cho cái gì. Vì sao
giống như là ngọn lửa dập tắt trước lúc bùng lên cuối cùng…

Cô không tự chủ được hai chân bắt đầu bước đi, cô cảm thấy lạnh lẽo,

nhưng cô biết người có thể cho cô ấm áp đang cách cô vài bước chân.
Nhưng Đường Lạp An đi đến chỗ đó, con ngươi chợt léo sáng, kéo cô đồng
thời nhìn như không cẩn thận kéo thắt lưng áo choàng tắm của cô. Đầu cô
ong một tiếng, vội vàng bọc kỹ mình, hai tay run rẩy thắt lại dây lưng, xoay
người lại cho Đường Lạp An một cái tát.

“Đường Lạp An! Anh tên súc sinh này rốt cuộc còn muốn như thế nào

nữa!”

Với khả năng của anh né tránh cái tát này rất dễ dàng, nhưng anh lại yên

lặng chịu đựng, chà xát chà xát khuôn mặt đau đớn, mặt lộ vẻ ngượng
ngùng, “Thật xin lỗi, tối nay anh không nên như vậy với em.”

Bách Vĩ nhìn thấy những vết hôn tím bầm kia nhìn thấy mà giật mình.

Anh đã không còn gì để nói, chỉ để ý cẩn thận sắc mặt Thi Dạ Diễm.

“Là tôi cưỡng ép cô ấy.” Lúc Đường Lạp An quay lại nhìn về phía Thi

Dạ Diễm vẻ mặt kia rõ ràng là đắc ý và khiêu khích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.