CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 432

vì nhớ nhung, mà là hôm nay nắm tay của anh nằm trong ngực của anh, bao
nhiêu ký ức xưa kia rốt cuộc cũng không tìm lại được.

Giữa anh và cô, cuối cùng cảnh còn người mất.

“Em không hận anh, Đường Lạp An, anh nghe thấy không, em không

hận anh. Trước khi bước vào cánh cửa này em đã suy nghĩ đi vào liệu có
thoải mái hay không, nếu như thời gian quay ngược lại, em nghĩ em còn có
thể yêu anh lần nữa, vì yêu anh mà sẽ điên cuồng như trước đây, nhưng đây
chỉ là nếu như, anh cũng biết trên đời này sẽ không có nếu như.”

Là Đường Lạp An làm cho cô biết đến hương vị của tình yêu, nếm đủ

mùi vị ngọt bùi cay đắng, mà duyên phận giữa hai người họ đã sớm rơi vào
giữa dày vò và kiệt quệ khá lâu, không còn duyên để đi tiếp với nhau nữa.

Anh không phải là chốn trở về của cô, cô không phải là hạt cát thuộc về

mặt đất, điều này khiến cho lòng cô chua xót không chịu nổi.

Úc Tiểu Trì ở trong vườn xới đất cho hoa, tưới nước, bắt chước dáng vẻ

chăm sóc những cây hoa này của Đường Lạp An, mỗi ngày đều như vậy,
đều không ngừng nghỉ. Du Nguyệt Như rời đi lúc nào cô cũng không hay
biết, lúc trở về phòng cô ấy đã không còn ở đây.

Cô vén chăn mỏng lên, dùng khăn bông ấm áp lau thân thể cho anh, đây

là việc cô phải làm mỗi ngày, anh là người đàn ông thích sạch sẽ, Úc Tiểu
Trì cũng không chịu để trên người anh dính một chút bụi bẩn nào.

“Tâm trạng rất tốt, hai người nói chuyện gì vậy?” Úc Tiểu Trì nở nụ

cười nhàn nhạt nói, “Anh nhớ hôm nay là ngày gì không? Anh chắc chắn là
nhớ, chẳng qua là không nói thôi.”

Đường Lạp An không quên nhớ đến mỗi một lần sinh nhật cô, bất kể lúc

trước là diễn kịch hay là gì, hầu như sinh nhật hàng năm đều nhận được quà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.