Nhưng anh đã bỏ quên một chuyện, người phụ nữ không cách nào tự
kiềm chế một khi đã yêu ở bất kỳ mọi tình huống nào cũng có thể phân biệt
được người nào là người đàn ông của mình. Cả đêm triền miên ấy, cô không
ngừng thôi miên mình rằng người đàn ông đang rong rẩy ở trên người cô là
Đường Lạp An. Sau tất cả mọi chuyện cô đều cắn răng nhịn xuống, cho đến
khi cô mang thai. Cô vui vẻ đem tin tức này nói cho anh biết, nhưng trong
lòng cô đang chảy máu.
Đường Lạp An cho rằng cô cái gì cũng không biết, thật ra thì so với anh
cô còn biết nhiều hơn. Cô thậm chí cảm thấy thật may mắn khi mình bị
Cosmo chọn trúng để phối hợp với kế hoạch của anh, bởi vì từ lần đầu tiên
nhìn thấy Đường Lạp An cô đã bị anh cướp đi trái tim.
“Có vài người thoáng một cái đã là cả đời, Lạp An, anh có thể đem toàn
bộ tình yêu cho cô ấy, nhưng là cả đời anh có thể để lại cho em không?”
Nước mắt của cô cứ như vậy theo khóe mắt chảy xuống đến cổ của anh,
cô thậm chí cho rằng thật ra thì Đường Lạp An sẽ không nghe thấy cái gì…
Cô năm nay đã tròn ba mươi tuổi, tất cả tuổi xuân tốt đẹp đều dành cho
anh, nhưng trừ sự tàn nhẫn giả dối cô không nhận được cái gì.
Lạp An, chúng ta chưa yêu nhau, thì đã già rồi, mà em thực sự không
biết khi không còn tuổi xuân nữa, em còn có tư cách gì cầu xin anh yêu
em…