CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 439

bất ngờ. Cô đứng ở một cửa hàng hoa hết cả mắt chọn đồ, không quên trêu
ghẹo vẻ mặt oán giận của Tần Hiền.

Lúc đầu Tần Hiền còn bình tĩnh chịu đựng, nhưng sau đó rốt cuộc không

chịu được bực mình nắm tóc, “Chị Nguyệt Như, Nhiên Nhiên có được một
nửa vẻ đẹp của chị thì tốt, nếu không thì em cảm thấy mình sẽ đoản mệnh
mười năm mất.”

Du Nguyệt Như cười, mua túi đồ đưa cho anh, vô cùng đồng tình vỗ vỗ

vai anh, “Cô ấy tuổi còn trẻ, hơn nữa bị cậu nói như vậy thói quen muốn
lớn lên cũng rất khó, ngược lại chị rất hâm mộ cô ấy, bên cạnh có được một
người như em chăm sóc.”

“Em vẫn rất tò mò cha của Tiểu Trà Diệp có hình dáng như thế nào.”

Tần Hiền nhanh mồm nhanh miệng hỏi, Du Nguyệt Như mím môi cười

nhạt cũng không đáp lại. Kết quả thanh toán xong ôm túi đi ra ngoài, ở dưới
vẫn còn mưa, Tần Hiền đem vật cầm ở trên tay nói, đưa ô cho cô. Du
Nguyệt Như cầm lấy ô một lúc sau mới yếu ớt mở miệng.

“Vào lúc này, anh ấy sẽ đem chị che chở vào trong ngực, bởi vì anh ấy

cảm thấy cái chị cần chính là anh ấy mà không phải chiếc ô, có phải rất
ngạo mạn hay không?”

Tần Hiền như suy nghĩ điều gì gật đầu, mỉm cười, “Người đàn ông luôn

luôn nghĩ sẽ vì người phụ nữ của mình mà chống đỡ cả bầu trời, chị Nguyệt
Như, chị không muốn quay về tìm anh ấy sao? Hôm qua Tiểu Trà Diệp còn
hỏi em cha nó đang ở đâu, em cũng không biết phải trả lời nó như thế nào.”

Du Nguyệt Như bước chậm rãi rồi dừng lại, nhìn con đường đối diện,

giữa màn mưa bóng lưng người đàn ông đó khiến cô quen thuộc đến đau
lòng, đáy mắt có chút ẩm ướt, trong giọng nói không dễ nhận ra sự run rẩy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.