CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 437

“Chị đi nói chuyện với cha một chút đợi thêm mấy năm, Tiểu Tịch đến

tuổi rồi sắp xếp đám hỏi cho nó với Phong gia.”

“…” Chân mày Thái Tử quấn chặt hơn, đem nha đầu kia gả cho… người

khác? Nghĩ như vậy nhất thời trong lòng anh không cảm thấy quái lạ, cũng
không thể nói là cảm giác gì. Giống như thứ thuộc về mình nếu chợt bị
người khác lấy đi, sẽ cực kỳ không thoải mái, nhưng lại không nói ra được
nguyên nhân.

Quyết định không suy nghĩ thêm nữa, anh cúi đầu tiếp tục công việc.

Nhưng vài ngày sau, anh cầm vé máy bay cùng mấy tấm thẻ vàng nhét vào
trong tay Du Nguyệt Như.

“Bên này không có việc của chị, chị cầm vé máy bay đi chơi cùng người

yêu kia của chị đi, chuyện đám hỏi em sẽ nói chuyện với cha, nhưng em
khó bảo đảm được ông ấy sẽ dùng thủ đoạn cưỡng chế ép chị kết hôn, cho
nên chị đừng tùy tiện trở lại, thiếu cái gì thì trực tiếp nói với em là được
rồi.”

Du Nguyệt Như chớp chớp mắt, hớn hở nhận lấy đồ. “Trong này có bao

nhiêu tiền?”

“Theo như cách tiêu tiền của chị ở Pháp trước đây, đủ để chị tiêu xài

mấy năm.” Không còn cách nào, anh nhìn ra được đối với chuyện hôn nhân
như vậy Phong Hạo cũng không kháng cự, chỉ biết địa vị đứng đầu mấy gia
tộc của Hoàng Phủ gia ở thành phố phía tây này mang lại lợi ích rất lớn cho
Phong Hạo, cậu ta là thương nhân, để làm ăn ổn định không thua lỗ thì có
thủ đoạn nào mà không làm.

Nếu như cha thật sự suy nghĩ về lời đề nghị của Du Nguyệt Như, anh sẽ

khá… Tóm lại, trước tiên cứ đem người phụ này đi đã, anh sẽ nghĩ biện
pháp để xóa bỏ đi ý định xấu xa về điểm này của cha.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.