CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 455

hay là vì giống như Cố Lạc nói anh em máu mủ ruột thịt, có lúc ngay cả
chính anh cũng không biết nữa.

Mùa đông năm nay, với cô đã là Bốn năm ly biệt, Thi Dạ Diễm đã trở

thành bá chủ Bắc Mĩ là người tuyệt đối không thể khinh thường, giống như
cuộc sống của người máy cứng nhắc cuối cùng có thể nghỉ ngơi, lúc cơ thể
đang thư giãn, trước khi đè nén xuống tất cả tâm tình một luồng ký ức thừa
dịp trống rỗng chợt xông vào. Bất kể khó khăn cỡ nào anh cũng không để
vào mắt, điều duy nhất làm anh mệt mỏi là không cách nào kiềm chế nỗi
nhớ nhung đối với một người phụ nữ.

Anh cũng không nhắc đến cô, không cho mình một chút thời gian rảnh

rỗi nào để nhớ lại, để suy nghĩ. Nhưng thời gian trôi qua, anh tự nhận là
vững chắc không thể phá vỡ nổi trái tim kia, bởi vì ngày càng nhiều khoảng
trống cùng nỗi nhớ đến đau tê tâm liệt phế.

Bao nhiêu lần nửa đêm thức giấc, anh từ trong mộng tỉnh lại, chỉ vì bên

cạnh trống không, rồi không cách nào ngủ được nữa, ở trên tầng thượng tự
rót uống một mình cho đến khi trời sáng.

Đó là cửa hàng nơi cô thường xuyên đến hiện tại đã là cửa hàng dưới

danh nghĩa của anh, lúc rảnh rỗi anh sẽ ngồi lên vị trí cô thích kia cả ngày,
cũng đến uống một chén hồng trà, lúc sắp rời đi ghi vào giấy một câu rồi
dính lên tường.

Khi một người đàn ông yên lặng bắt chước những chuyện đã từng làm

trước đây với người phụ nữ của anh ta, thì anh ta đã yêu cô gái ấy đến tẩu
hỏa nhập ma rồi. Bách Vĩ đem những việc này báo cáo chi tiết cho Kỷ Linh,
Kỷ Linh chủ động tìm Thi Thác Thần không để ý hình tượng tức giận khiển
trách ông.

“Ông dạy con chính là như vậy? Đứa nào cũng đều vì phụ nữ mà hồn

bay phách lạc! Thi Thác Thần tôi thật xem thường ông.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.