CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 459

Người đàn ông toàn thân toát ra một hơi thở lạnh lùng làm người ta khó

có thể tiếp cận, lúc nói chuyện cùng Du Nguyệt Như trong lúc vô tình tầm
mắt liếc đến đây, lúc thấy Thi Duy Ân chân mày anh không tự chủ dương
cao, ngay sau đó khôi phục lại như thường, “Đây chính là đứa bé ấy?”

Du Nguyệt Như lên tiếng trả lời, ôm Thi Duy Ân lên xe của Phong Hạo.

Phong Hạo dùng ánh mắt sắc bén đảo quanh trên người Thi Duy Ân, giọng
nói trầm thấp không có nhiệt độ lạnh như băng, “Cháu tên gì?”

Anh vừa mở miệng rõ ràng cảm giác được cô bé nhỏ này bị dọa cho đến

mức toàn thân run rẩy, cọ cọ vào trong ngực Du Nguyệt Như.

Rồi nhìn thấy trên miệng anh lộ ra một nụ cười, không nhìn mấy nếp

nhăn trên mặt thì con bé lại ngang ngược hất cằm, nhấn mạnh từng chữ
một, “Thi Duy Ân.” Con bé dừng một chút, lại nói, “Chú là ai?”

Trong đôi mắt màu đen rét lạnh thoáng qua một suy nghĩ, “Chú tên

Phong Hạo, là… bạn trai của mẹ cháu.”

Thi Duy Ân không thể tin được mở to hai mắt, phút chốc nghiêng đầu

nhìn Du Nguyệt Như, “Mẹ, còn cha làm sao bây giờ?”

Du Nguyệt Như không vui lườm Phong Hạo, “Đừng nói lung tung trước

mặt trẻ con.” Lại chuyển sang Thi Duy Ân, “Chú ấy là bạn của mẹ, không
phải là bạn trai, mẹ phải đi làm ít việc, nên trước đó con hãy ở yên một chỗ
với chú này, không được chạy loạn.”

“Con không muốn! Con không thích chú ấy.” Theo bản năng Thi Duy

Ân không đồng ý mẹ ở chung một chỗ với một người đàn ông, mẹ chỉ có
thể là của cha và bé.

Phong Hạo bỗng dưng đưa tay ôm lấy bé, ngón tay vòng qua bím tóc

của bé, “Cháu không thích chú, hay là sợ chú?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.