CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 460

“Tại sao cháu phải sợ chú?” Thi Duy Ân hừ hừ mấy tiếng đem bím tóc

từ trong tay anh lôi ra ngoài, nhăn nhó cái mũi nhỏ dễ thương.

“Không phải sợ là tốt rồi, trước khi mẹ cháu quay lại mời cháu cố gắng

mà cùng chú ở chung một chỗ đi, Thi tiểu thư.” Phong Hạo rất lịch sự nắm
lấy bàn tay nhỏ bé đưa lên môi hôn một cái. Thi Duy Ân ngẩn ngơ, không
dược tự nhiên bĩu môi. Mặc dù không thích người đàn ông này, nhưng
không thể phủ nhận cách xưng hô “Thi tiểu thư” này khiến tâm tình của bé
rất thoải mái, Thi là họ của cha, vì thế mà bé tự hào.

huyentrang138.d.d.l.q.d

Xe dừng ở trước bệnh viện dưới danh nghĩa Hoàng Phủ gia, Du Nguyệt

Như hôn lên trán con gái một cái, “Tiểu Trà Diệp đồng ý với mẹ không
được rời khỏi chú này nửa bước, mẹ sẽ nhanh chóng trở lại.”

“Không cần anh đi vào cùng em sao?” Phong Hạo hỏi một cách lịch sự,

Du Nguyệt Như cảm kích nhìn anh, “Giúp em chăm sóc con gái thật tốt, em
không muốn bất kỳ ai nhìn thấy con bé.”

Phong Hạo hiểu rõ vuốt cằm, giao cho cô một chiếc chìa khóa, “Khu

nhà ở Thành Tây kia của anh, trước tiên em cứ ở chỗ đó đã, sẽ không có
người quấy rầy.”

Đối với bất kỳ ai mà nói tầm quan trọng của người mẹ là không thể thay

thế, có lúc tình thương của mẹ sẽ vượt qua bất kỳ thứ tình cảm nào trở
thành trụ cột vững chắc duy nhất cho một người trong lúc khó khăn kiên
cường đối mặt với cuộc sống. Tân Tiệp đối với Du Nguyệt Như từ lâu
không còn đơn giản là mẹ kế như vậy, cho nên thời điểm khi thấy người
phụ nữ xinh đẹp thiện lương ấy nhắm mắt lại đeo bình dưỡng khí an tĩnh
nằm trong phòng giám hộ, hai đầu gối của Du Nguyệt Như mềm nhũn suýt
nữa tê liệt ngồi xuống đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.