CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 462

không dám nhìn tới ánh mắt của anh.

Thái Tử châm điếu thuốc, yếu ớt mở miệng, “Bà ta là người phụ nữ

quan trọng nhất nhà họ Thi, cũng là mẹ của Thi Dạ Diễm – Kỷ Linh. Haiz,
chị nói chúng ta nên làm như thế nào?” Một câu cuối cùng kia, anh gần như
cắn răng mới nói ra được.

Du Nguyệt Như hờ hững ngồi ở đằng kia, nước trong cốc theo sự run

rẩy của cơ thể cô mà sóng sánh ra một ít nước, “Hai đứa…”

Giọng nói của cô nghẹn ngào cơ hồ nói không nên lời, dừng một chút

mới miễn cưỡng mở miệng thử dò xét, “Hai đứa muốn chị phải làm sao?”

Hoàng Phủ Triệt ngửa đầu tựa lưng vào ghế, Thái Tử vừa hút vừa nhả

khói thuốc lá, dường như cũng ở đây nhẫn nại, hai người đều trầm lặng
không nói gì, cái không khí đè nén này nhanh chóng làm Du Nguyệt Như
phát điên. Cô chợt đứng lên đem cái cốc đặt xuống, hành động đột ngột này
khiến hai người nhìn chăm chú, Du Nguyệt Như đề phòng mà phẫn hận
nhìn lại, lui về phía sau từng bước một, sau đó xoay người chạy mất.

Cho đến khi bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất, Thái Tử và Hoàng

Phủ Triệt mới yên lặng nhìn thẳng vào mắt nhau, nhưng đồng thời cũng mở
ra một cái nhìn khác. Chị gái bọn họ là một người phụ nữ thông minh, có
lúc thông minh đến mức làm cho người ta không biết như thế nào cho phải.

Đi một đoạn đường cao tốc trở lại nhà cũ của Hoàng Phủ gia Phong Hạo

mở cửa cho Du Nguyệt Như xuống xe, mang theo một bộ dạng tức giận đẩy
cửa vào, giày cao gót đi trên mặt đất phát ra tiếng vang mạnh mẽ ngắn ngủi.

Cửa thư phòng bỗng nhiên bị đẩy ra một cách thô lỗ, Hoàng Phủ Dận từ

bàn làm việc sau khi ngẩng đầu lên, thấy rõ sắc mặt người tới lạnh đi mấy
phần, “Gõ cửa là lễ nghi cơ bản nhất mà con cũng không biết sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.