CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 461

Hoàng Phủ Triệt kịp thời đỡ cô, nắm chặt tay của cô nhẹ giọng nhắc nhở

cô, “Đừng có đoán mò, dì Tiệp phẫu thuật rất thuận lợi, chỉ không còn trong
giai đoạn quá nguy hiểm.”

Du Nguyệt Như cần mấy lần hít sâu mới có thể đè nén được cảm xúc

của mình xuống, lấy lại giọng nói, “Tại sao tự nhiên lại phát bệnh? Không
phải kiểm tra vẫn rất tốt sao?”

Tân Tiệp bị bệnh tim rất nghiêm trọng, ngày thường bà rất chú ý đến cơ

thể của mình, sẽ rất kiềm chế tâm tình của mình, đa phần đều là dáng vẻ
điềm tĩnh.

Hoàng Phủ Triệt giật nhẹ khóe miệng, “Còn có thể là nguyên nhân gì

chứ, ngoại trừ Cosmo người nào sẽ kích động bà chứ.”

Nghe được cái tên này, Du Nguyệt Như chợt xiết chặt năm ngón tay,

nhưng lại đem cổ tay của Hoàng Phủ Triệt ra cào làm xuất hiện mấy vệt
máu đến bản thân mình cũng không hay biết. Trong mắt cô hiện ra đầy hận
ý, cánh môi khẽ run mà chịu đựng. Hoàng Phủ Triệt ấn vai cô ngồi xuống
chiếc ghế băng ở hành lang, đem một cốc nước ấm nhét vào tay cô, cầm
khăn giấy đơn giản xử lý cổ tay.

“Cosmo đem phụ nữ bên ngoài của ông ấy về nhà, bị dì Tiệp bắt giam

tại trận, chị sẽ không nghĩ tới người phụ nữ kia là ai đâu.” Lúc nói lời này
vẻ mặt Hoàng Phủ Triệt rất là thanh cạn sơ ly, còn có giễu cợt. Người mẹ
khi đó của anh sao có thể yêu loại người đàn ông này chứ?

Một giọng nói nam trầm thấp chen vào, “Người phụ nữ này có lẽ chị

biết đấy, Nguyệt Như.” Thái Tử vừa đưa Dĩ Nhu về nhà sau đó quay trở lại,
đứng cách một khoảng trước cửa sổ nhìn người mẹ suy yếu bên trong, trên
mặt có chút sự nghiêm túc lạnh lùng.

Trong lòng Du Nguyệt Như bỗng chốc trở nên hồi hộp, ánh mắt nguy

hiểm mà giễu cợt trong mắt Thái Tử khiến cho cô cực kỳ bất an, thậm chí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.