thân cũng không thua kém gì em, hơn nữa đàn ông ở tuổi của anh ta…”
Anh nhún vai, không nói tiếp.
Du Nguyệt Như cầm lấy áo khoác âu phục và chìa khóa xe đưa cho anh,
nở nụ cười nhạt một cách bình tĩnh tiễn anh rời đi. Đóng cửa lại, cả người
Du Nguyệt Như tựa vào cánh cửa, cảm giác không còn sức lực giống như bị
một trận thủy triều đánh vào cô, gần như đang nhấn chìm cô.
Những ngày sau đó, cô thường xuyên chạy tới bệnh viện, tình trạng Tân
Tiệp cực kỳ xấu, mấy lần đứng giữa bờ vực của cái chết. Còn có lần tim
ngưng đập kéo dài đến ba phút đồng hồ, thậm chí bọn họ còn cho rằng Tân
Tiệp đã chết, phút giây ấy Du Nguyệt Như cảm thấy như có thứ gì đó đâm
trái tim mình làm nứt ra một khe hở, sau đó vỡ tan, rồi rơi xuống.
Nếu không phải Hoàng Phủ Triệt còn sót lại một tia lý trí ngăn cản Thái
Tử, anh sẽ đem một cây đuốc đốt nơi này thành tro bụi. Dĩ Nhu đau lòng
suýt chút nữa ngất xỉu, Du Nguyệt Như bởi vì quá đau buồn mà đôi mắt trở
nên khô khốc đến một giọt nước mắt cũng không rơi ra, ghé vào tai Tân
Tiệp nhắc lại một lần nữa, “Nếu như dì ra đi, con sẽ khiến người đàn ông
của dì phải chôn cùng.”
Có lẽ thượng đế cũng không đành lòng cướp đi tính mạng của người phụ
nữ này, có lẽ Tân Tiệp thật sự đã nghe được lời “Này hiếp” trí mạng nhất từ
Du Nguyệt Như đối với bà, cuối cùng cũng xuất hiện kỳ tích, trái tim của bà
đã đập lại. Sức sống mãnh liệt dường như được tình yêu của con gái dành
cho bà đang dần dần lan truyền trong cơ thể Tân Tiệp.
Bốn người giám hộ bên ngoài phòng bệnh chưa từng rời đi nửa bước,
ngay cả một giọt nước cũng chưa uống một hạt cơm cũng không ăn, cho
đến khi bác sĩ báo rằng Tân Tiệp thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, xin bọn
họ yên tâm. Du Nguyệt Như về đến nhà cả người dường như mệt lả nằm co
quắp ở trên giường, đến nửa đêm bắt đầu phát sốt. Thi Duy Ân bị nhiệt độ