phòng tuyến của cô đi vào… Đó là một loại ** khít chặt đã lâu, đem** hắn
bao quanh hết sức.
Anh liều lĩnh hung hăng cắn vào lưng cô… Hàm răng giống như một
con thú vật cắn xé da của cô. Du Nguyệt Như không nói ra lời, chỉ có thể
phát ra tiếng nức nở như một con mồi nhỏ.
Cô đau, anh biết cô đang đau, bởi vì thân thể của cô không ngừng run
rẩy, nhưng anh không thể dừng lại được.
“Tại sao lại trở lại, tại sao đột nhiên lại trở lại…” Anh cắn lên vành tai
mượt mà của cô, câu chữ nói ra dường như cũng mang theo đè nén dữ dội.
“Em…” Du Nguyệt Như chỉ mới nói một từ, liền bị anh chặn môi lại.
Anh muốn nghe đáp án của cô, nhưng lại sợ đáp án của cô. Giờ phút này
cô nói ra cái gì cũng làm cho anh cảm thấy sợ hãi, cho nên thà rằng không
để cô mở miệng. Vội vàng tìm kiếm trên người cô, mỗi một đường cong
của cô cũng đều hòa hợp với từng dây thần kinh của anh.
Anh nhắm mắt lại, để cho thân thể cảm nhận sự tồn tại của cô, vẫn như
vậy, không thể tin nổi người phụ nữ khiến anh nhớ mong đến đêm không
thể say giấc giờ phút này kịa đang nằm dưới thân anh, yếu ớt chịu đựng **
mãnh liệt không cách nào khống chế được của mình.
huyentrang138.diendanlequydon
Không gian bên trong xe có hạn, thân thể của cô bị anh biến thành tư thế
xinh đẹp mặc anh đòi lấy.
Cô gần như run rẩy co rút, Thi Dạ Diễm xoay đầu cô lại hôn sâu, đầu
lưỡi chui vào trong miệng cô cùng với lưỡi của cô bắt đầu khiêu khích dây
dưa, hơi thở của cô khiến anh càng trở nên mất hết lý trí.