CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 478

Đó là sự bá đạo mà cô quen thuộc, cho cô sự đau đớn mà quen thuộc.

Sau đó Thi Dạ Diễm ôm thân thể cô thật chặt trong bóng tối, hôn lên

cánh môi cô, nỗi nhớ lăn lộn trong im lặng, cuốn đi tất cả lý trí của họ, quần
cuẩ cô bị anh xé rách, anh phóng thích** mình bốn năm nhẫn nại, không
báo trước đi vào nơi khô khốc trong cơ thể cô.

Môi của anh run rẩy, giọng nói trầm khàn giống như đang khóc.

“Nếu như đây không phải là mơ, có thể gọi anh một tiếng được không,

tên của anh…”

Nước mắt của Du Nguyệt Như bỗng chốc tuôn ra mãnh liệt, không phải

là bởi vì đau đớn, mà là đối với người đàn ông này, tình yêu mãnh liệt đến
không biết nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.