CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 477

“Có phải chị vì em làm chưa đủ hay không… Có phải em thực sự muốn

bức chết chị hay không…”

Anh nghe loa bên kia có tiếng nhắc nhở lên máy bay đi Toronto, sau đó

cô cúp điện thoại. Thái Tử khi đó cũng không biết rốt cuộc Du Nguyệt Như
đã từng bỏ ra cho anh cái gì, từng hy sinh cái gì. Rồi sau này rốt cuộc đợi
đến khi anh biết được tất cả những gì Hoàng Phủ Dận làm với cô, anh mới
thấy thật may mắn với quyết định mạo hiểm ngày hôm nay của mình.

Du Nguyệt Như một thân một mình đi tới Toronto bốn năm xa cách, tất

cả mọi thứ nơi này dường như vẫn như cũ. Cô yên tĩnh chờ đợi ở sân bay,
bởi vì cô tin rằng giây phút cô đặt chân đến lãnh thổ Canada đã có người
đang trên đường tới đón cô.

Gió ban đêm mang theo chút lạnh lẽo, xuyên qua quần áo, len lỏi vào da

thịt cô. Thật ra thì cô chờ cũng không quá lâu, Bách Vĩ xuất hiện đã ở trong
dự liệu của cô, vẻ mặt và động tác của anh thậm chí có chút hoảng sợ bối
rối.

Bách Vĩ dẫn đường cho cô đi xuyên qua lối đặc biệt, cách xa đám người,

một chiếc xe đen như mầu mực Skyper dừng ở nơi vắng vẻ không một bóng
người, tài xế đứng nghiêm một bên kính cẩn, cánh cửa xe mở rộng hướng
về phía cô, bên trong một màu đen nhánh.

Cô biết người trong xe là ai, thậm chí còn chưa đến gần cũng có thể cảm

nhận được tầm mắt nóng rực của anh, mỗi bước đi về phía anh giống như
đám mây nặng trĩu rơi xuống, không chân thật như vậy.

Một bước cuối cùng cô chợt dừng lại thấy dũng khí của anh, giật mình ở

nơi nào đó rất lâu, cho đến khi đôi bàn tay ngang tàn thô lỗ kéo cô vào
trong xe, cùng với âm thanh đóng cửa rất mạnh, hơi thở mãnh liệt kia cô
không bao giờ quên đang bao quanh cô, nhiệt độ của anh thông qua cái ôm
thật chặt trong nháy mắt truyền sang cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.