CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 487

Yêu đến sâu sắc, có lúc ngôn ngữ thật là dư thừa. Thi Dạ Diễm hiểu cô

cũng giống như mình, cho dù thực tế có nhiều khó khăn, nhưng sâu trong
trái tim chưa bao giờ thay đổi kiên trì đối với tình yêu của nhau.

Thi Dạ Diễm theo sống lưng đang nức nở của cô, ôm cô vào trong ngực

bằng tư thế cưng chiều, hưởng thụ giờ khắc khó được tốt đẹp này, “Có cái
gì không muốn nói với anh sao?"

Anh vẫn canh cánh trong lòng, đó là chưa hề nghe qua một câu thương

anh từ miệng cô.

Du Nguyệt Như bỗng chốc cứng đờ, sau đó chợt chống thân thể lên, mặt

kinh hoảng nhìn anh, “…Con… gái!”

Thi Dạ Diễm run sợ, anh không xác định là mình nghe được hai chữ kia,

lông mày lại nhảy dựng lên, dùng sức đỡ lấy hai cánh tay mất đi cảm giác
của cô, “Em nói gì vậy?”

“Con gái… cứu cứu con…” Hai mắt Du Nguyệt Như giống như đề

phòng, cô vậy mà phạm phải sai lầm lớn đến như vậy, nhớ lại vì sao mình
tới Canada! Thi Duy Ân ở trong tay Thi Dạ Hướng thêm một phút thì sẽ
càng thêm nguy hiểm.

“Con, gái… của, ai?” Thi Dạ Diễm nói từng từ một, không dám tin nhìn

chằm chằm người phụ nữ trước mặt này, con ngươi màu hổ phách nhanh
chóng nhuốm một màu ảm đạm.

“Con gái của chúng ta bị anh trai anh bắt đi! Chính là vì việc này em

mới đến tìm anh!” Cô lấy lại tinh thần, trong mắt tràn đầy áy náy tự trách,
chợt lúng túng che môi, “Thi Dạ Diễm anh phải cứu con bé, đó là con của
anh!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.