là cô sẽ chải kiểu tóc rất đơn giản mà ra ngoài. “Nhiên Nhiên là ai? Tại sao
gọi con như vậy?”
“Là cô bán hàng, bạn của mẹ ở Paris, uhm… Khi còn nhỏ, con đã lấy lá
trà quý của cô ấy ra ăn hết, hình như là Hồng Trà gì đấy.” Thi Duy Ân chau
mày hồi tưởng lại, cho tới bây giờ mỗi lần nhắc tới chuyện này Trác Nhiên
vẫn còn vỗ ngực dậm chân, dáng vẻ như hận không nuốt cô bé được.
“Trà mà con bé ăn là loại Hồng Trà cao cấp nhất chuyên cung cấp cho
hoàng gia Anh.” Du Nguyệt Như vùi trong ngực của Thi Dạ Diễm tìm tư
thế thoải mái hơn tiếp tục chợp mắt.
“Oa…” Đối với việc đó, Dĩ Nhu vô cùng đồng tình với cô bán hàng,
xem ra con gái của chị họ từ bé đã là một phiền toái nhỏ.
“Tiểu Nhu, em mang con bé qua phòng bên cạnh chơi đi.” Hoàng Phủ
Triệt lên tiếng, Dĩ Nhu biết bọn họ nhất định có lời muốn nói, vui vẻ dẫn
Tiểu Trà Diệp sang phòng bên cạnh.
Họ vừa mới rời khỏi, sắc mặt của Hoàng Phủ Dận bỗng chốc trở nên u
ám, “Hoàng Phủ Luật! Ai cho con lá gan cùng cấu kết với Phong Hạo làm
chuyện này?”
“Cái gì mà cấu kết, nói khó nghe như vậy, là Phong Hạo tự buông tha.”
Thái Tử lơ đễnh, nhếch môi nhấp rượu.
Sau khi nghe xong, Hoàng Phủ Dận nổi giận đập bàn, “Con cho rằng
cha nhìn không ra? Con nghĩ cha là cái gì! Kẻ ngu sao! Cha kiên quyết
không đồng ý hôn sự này!” Lời của ông còn chưa dứt, tâm phúc ở phía sau
đã luồn tay vào trong ngực tìm súng.
Tròng mắt Thái Tử híp lại, bên kia Hoàng Phủ Triệt đã có hành động,
nhanh chóng đứng dậy giơ chân đá văng vũ khí của ông ta, vặn cánh tay chế
ngự ông ta lại. Hoàng Phủ Dận rút súng của mình ra chĩa ngay vào Thi Dạ