CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 553

Thi Dạ Diễm trầm ngâm chốc lát, “Kỷ Linh là…”

“Ừ, mẹ nghĩ mẹ biết nguyên nhân đối địch trước kia của con và Thái Tử

rồi.” Tân Tiệp là một người vô cùng thông minh, chỉ vỏn vẹn có năm chữ
này bà đã hiểu ra lý do Thi Dạ Diễm vẫn luôn gây phiền toái cho Thái Tử
những năm qua.

Lông mày của Thi Dạ Diễm càng nhíu chặt hơn, Tân Tiệp không nhịn

được giơ đôi tay mảnh khảnh lên vuốt đôi lông mày đang xoắn lại của anh.
“Chuyện giữa Kỷ Linh và chồng của mẹ không có liên can đến các con,
đừng để ân ân oán oán của đời trước làm trễ nãi các con, Nguyệt Như là con
gái của mẹ, với tư cách của một người mẹ, mẹ chỉ hy vọng con có thể chăm
sóc tốt cho nó, mẹ chỉ có một yêu cầu này thôi, có thể đồng ý với mẹ
không?”

Thật lâu sau, Thi Dạ Diễm mới chậm chạp thận trọng gật đầu. Một chút

cảm xúc ấm áp ở giữa đôi lông mày kia anh chưa bao giờ cảm nhận qua, đó
là tình cảm của một người mẹ đối với đứa con. Dường như không cần phải
nói thêm thiên ngôn vạn ngữ nữa, trong nháy mắt anh đã cảm nhận được
Du Nguyệt Như có bao nhiêu quan trọng đối với Tân Tiệp. Thậm chí, sự
khoan dung của bà khiến Thi Dạ Diễm có chút xấu hổ.

“Mẹ tin tưởng con làm được, ngoài ra, có phải con nên sửa lại cách xưng

hô không?” Tân Tiệp khẽ nghiêng đầu, ý cười trên mặt giống như dòng
nước trong veo ấm áp chảy vào một góc trái tim vốn khô cạn đã lâu của
anh.

Thi Dạ Diễm có chút nghẹn ngào, anh tự giễu bản thân mình không có

tiền đồ, cố gắng bình phục lại phần rung động không hiểu này, giọng nói
hơi khàn khàn, gọi ra một tiếng xưng hô mà rất nhiều năm không gọi.

“Mẹ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.