CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 90

xuống xe. “Tôi ngủ bao lâu rồi? Tại sao không gọi tôi dậy?”

“Chưa tới nửa tiếng, tôi không thích đánh thức người khác, thích nhìn bộ

dạng người khác khi ngủ thôi.” Lôi Khải nói xong liền đi đến phía sau
nghịch tóc của cô. “Nhất là bộ dạng say ngủ bình thản của phụ nữ, làm cho
người ta vô cùng muốn....”

Giọng nói của anh trở nên trầm thấp, cố ý hôn như không hôn trên gáy

cô, “Làm chuyện xấu khiến cô thoải mái mà không làm cô thức giấc...”

Du Nguyệt Như đợi khi đèn ở đuôi xe anh hoàn toàn biến mất khỏi tầm

mắt mới chán nản thở dài, Lôi Khải so với trước kia cô từng tiếp xúc càng
lúc càng khó ứng phó hơn. Anh không giống những người đàn ông khác chỉ
đi tìm khoái cảm của thân thể, càng không phải chỉ dựa vào diện mạo tuấn
tú mà tùy tiện nói anh là một người đàn ông vô dụng. May là cô hợp với
khẩu vị của anh, nếu không anh nhất định sẽ không lãng phí nửa giây nào ở
trên người cô.

Anh là mục tiêu của cô, còn cô lại đúng là con mồi vô giá đáng ghi vào

sử sách huy hoàng. Có lúc cô cảm thấy vô cùng chán nản cuộc sống dùng
trăm phương ngàn kế lợi dụng người khác và bị người khác lợi dụng.
Nhưng cô có thể làm gì được, có lẽ đợi đến ngày tuổi thanh xuân của cô trôi
qua không quay trở lại, mới có thể được sống an nhàn rồi.

Nhưng cô mới hai mươi hai tuổi, vẫn còn đang trong thời niên thiếu,

thời gian còn rất nhiều. Trừ phi, có một kĩ sĩ xuất hiện cứu vớt cuộc đời cô.

Bỗng một cơn gió mạnh nổi lên, rồi mưa xối xả trút xuống như thức tỉnh

cô. Khóe miệng cô giật nhẹ tự giễu, cho dù có kị sĩ đi chăng nữa, cô cũng
không phải công chúa.

Mu bàn tay che lấy vết thương, cô chậm rãi đi đến dưới lầu ấn mật mã,

đẩy cửa chính nặng nề ra, lại không ngờ từ kính thủy tinh phản quang trông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.