CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 93

thứ. Đến khi ánh mắt cô dần mất đi tiêu cự, bàn tay nhỏ bé nắm tay anh dần
buông ra, Thi Dạ Diễm mới thả lỏng đòn chí mạng trên cổ cô. Mặc cho cô
khom người không ngừng ho khan, há miệng hít thở gấp gáp.

Thi Dạ Diễm không biết cô bé tám năm trước vì sao lại biến thành như

vậy. Mặc dù anh cũng không phải thiện nam tín nữ gì, có lẽ khi đó, anh đã
cất giấu hình bóng cô ở một góc nào đó sâu trong trái tim.

Nhiều năm qua anh vẫn không ngừng tìm kiếm cô, dù ít manh mối, dù

họ tên đầy đủ của cô anh cũng không biết, dù cuối cùng anh bắt đầu nhận ra
những lần gặp gỡ chỉ là ảo giác của anh mà thôi...

Nhưng bây giờ, trời cao đã an bài cho họ gặp nhau lần nữa.

À, anh đã nói, nếu gặp lại, sẽ không để cô cứ thế biến mất khỏi thế giới

của anh nữa, dù có chết, cũng phải chết trong tay anh. Vì vậy mặc kệ Du
Nguyệt Như là loại người gì, anh nhất định phải có được cô.

Du Nguyệt Như đau nhức cổ họng, chống đỡ vào tường một hồi lâu mới

chầm chậm bước đi được. Người đàn ông này giống như ác quỷ, mỗi lần
gặp đều bắt cô chạy quanh Quỷ môn quan một vòng mới chịu bỏ qua. Thừa
dịp anh thất thần, cô lách mình vào cửa chính nhốt anh ở bên ngoài. Biết rõ
anh không vào được nhưng vẫn không dám ở ngoài lâu liền chạy vào thang
máy, cửa thang máy chậm rãi đóng lại cô mới tựa vào góc thở dài một hơi.

Tinh!____

Thời khắc sau cùng một đôi tay đưa vào kịp thời ngăn cửa thang máy

đóng lại. Du Nguyệt Như sợ đến mức muốn hét toáng lên, trợn tròn mắt
nhìn anh đẩy cửa thang máy đi tới, sau đó ấn vào nút tầng chót. Da đầu cô
tê dại. Anh không chỉ biết mật mã cửa chính, mà còn biết nhà cô cụ thể ở
tầng nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.