CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 95

“Có hộp cấp cứu không?” Anh đường hoàng ngồi trên ghế salon, cởi cái

áo dính đầy vết máu, phần thân trên cường tráng của anh cũng bị bầm tím
khắp nơi. Thấy cô không có phản ứng liền hỏi lại lần nữa.

Du Nguyệt Như cố nén sợ hãi vòng qua cái túi trên đất mang hộp cấp

cứu cho anh, một tay cầm kéo một tay cầm băng gạc lại bắt đầu sững sờ.
Thi Dạ Diễm nhìn người phụ nữ mất hồn này, vươn tay lấy đồ trong tay cô,
trong lòng ít nhiều có chút khâm phục cô.

Nếu không phải anh sớm quen việc tiếp xúc với những loài động vật

máu lạnh này, chỉ e là cũng bị dọa cho cứng họng, huống chi là cô.

Nhìn động tác băng bó thuần thục của anh, Du Nguyệt Như rốt cuộc

cũng lên tiếng. “Anh đã biết nhà tôi có mấy thứ này từ trước phải không?”

“Biết sớm hơn em một lát thôi.” Giọng anh nhàn nhạt, mang một chút

cảm giác mệt mỏi rất khó nhận ra.

Du Nguyệt Như kiên nhẫn năm lần bảy lượt, rốt cuộc không nhịn được

nữa, đứng lên. “Thi Dạ Triêu phái người mang mấy thứ này tới nhà tôi phải
không! Rốt cuộc tôi đã chọc tới chỗ nào của hai người rồi! Không để tôi
yên được sao! Giữa các người có mâu thuẫn gì thì đấu với nhau là được rồi!
Tại sao còn lôi tôi vào!”

Thái tử đã từng nói, Thi Dạ Triêu không xấu xa như người bình thường,

sở thích càng không giống ai, rắn độc, càng đẹp hắn càng thích. Nuôi dưỡng
bọn chúng giống như sủng vật, nghe nói thỉnh thoảng đi đâu còn mang theo
bên người vuốt ve.

Thi Dạ Diễm nhíu mày, cảnh giác nheo mắt quan sát cô. “Em biết rất rõ

chuyện của Thi gia chúng tôi, ai nói với em? Hoàng Phủ Triệt? Thái tử?
Hay là Lôi Khải?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.