CÔ BÉ FADETTE
George Sand
www.dtv-ebook.com
Chương 6
Cả tuần lễ trôi qua như vậy: hàng ngày, Sylvinet tới gặp em, và Landry
đứng lại với anh một lát khi từ Bessonnière ra đi. Landry ngày một yên tâm,
nhưng Sylvinet thì hoàn toàn không: cậu ta tính ngày, tính tháng tựa một linh
hồn đau khờ.
Trên đời chỉ mỗi mình Landry có thể làm cho cậu anh hiểu ra lẽ phải. Bà
mẹ phải nhờ đến cậu để làm cho cậu anh yên lòng vì cậu bé tội nghiệp này
ngày một thêm ủ rũ, không chơi đùa nữa, chỉ làm việc theo mệnh lệnh. Cậu
vẫn đưa em bé gái đi dạo chơi nhưng hầu như không nói gì với nó và không
nghĩ tới chuyện làm cho nó vui thích, chỉ trông chừng để tránh cho nó khỏi bị
ngã hay gặp điều bất trắc. Hễ để mặc là Sylvinet bỏ đi một mình và trốn biệt,
chẳng còn biết đâu mà tìm. Cậu ta đi vào mọi hố rãnh, mọi ngóc ngách hai
anh em vốn cùng nhau chơi đùa, trò chuyện; ngồi lên những rễ cây hai anh
em đã từng ngồi; thả chân xuống những dòng nước hai anh em từng bì bõm
trong đó như hai con le le chính cống. Cậu ta sung sướng khi tìm thấy mấy
mẩu gỗ Landry đã từng đẽo gọt một cách vụng về, hoặc một vài hòn sỏi
Landry đã từng dùng để đánh quần hay làm đá lửa. Cậu ta nhặt nhạnh và giấu
những thứ đó vào một hốc cây để thỉnh thoảng tới lấy và ngắm nhìn, những
thứ đó là những kỷ vật quan trọng. Cậu vừa bước vừa nhớ lại và đào sâu
trong óc, mong tìm lại mọi kỷ niệm - dù nhỏ nhoi - của niềm hạnh phúc ngày
trước. Đối với một người khác, những thứ đó không là gì hết; nhưng với cậu
ta, là tất cả. Cậu không mảy may quan tâm tới tương lai, vì không đủ can đảm
nghĩ tới một chuỗi ngày như những ngày hiện đang trải qua. Cậu chỉ nghĩ quá
khứ và héo hon đi trong mơ mộng triền miền.