CÔ BÉ HẠT TIÊU - Trang 49

bạn mới. Dường như màn chào hỏi vừa xong không vui vẻ gì cho lắm
với cô nàng cáu kỉnh.

“Xin chào nàng tóc xoăn, tớ là Sandy, cậu tên là gì?” Sandy véo von

sang phía nhà bên, còn cô bé mắc chứng dị ứng với hạt tiêu đang chơi
trò vẽ hoa lên tường.

“Cái gì Sandy cơ?” Cô nàng đáp lại cụt lủn, ánh nắng vàng vẫn kiên

nhẫn lấp lánh trên hai gò má. “Sunshine Sandy hay Santa Clause
Sandy?”

“Không, chỉ có Sandy thôi.”
Lần này đến lượt cô nàng hàng xóm mới cười toáng lên, những

bông hoa vì thế mà bị vẽ nguệch ngoạc hết cả như thể chúng cũng
đang bị chọc cười, người ngợm nhũn cả ra. Còn những đốm tàn nhang
thì rung rung trông rất nhộn.

“Sandy Chập-Mạch-Số-Một chứ”, tôi nói vọng vào.
“Ừ, phải đấy”, ngôi nhà tiếp lời.
“Câu nên thêm một cái gì đó nữa vào tên mình đi, nhóc con ngắn

ngủn ạ”, Hello-Mi-Gì-Đó khoát tay tỏ vẻ nghiêm trọng lắm. “Vì nếu
cứ để như vậy sau này lên thành phố với hàng đống người cũng có tên
Sandy thì chẳng có ma nào nhận ra cậu đâu. Họ sẽ phải gọi cậu bằng
biệt danh Sandy Không-Gì-Cả. Mà như thế thì chán chết đi được!”

“Ula Chim Bồ Câu Sandy Cuckoo!” Jonathan tiếp lời. “Nghe có

được không hả nàng tóc xoăn?”

Giò thì đến phiên Hạt Tiêu cười rũ rượi vì cái tên này làm cô bé nhớ

đến chuyện Jonathan đã từng bị chim bồ câu “bậy” lên mặt khi đang
nhắm mắt, ngửa cổ lên trời, chắp tay ước rằng: “Lạy Chúa hãy ban
cho con một ít băng keo để dán hình khủng long giấy. Dù gì hôm nay
cũng là ngày sinh nhật con.”

“Sao sao?” Sandy hí hửng. “Cái tên đó hay quá phải không Hạt

Tiêu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.