CỔ CẦM DỊ TRUYỆN - Trang 19

“Ủa, Dật Phi, không phải nghe nói huynh sẽ dẫn biểu muội đến sao?”

Một vị Trần công tử hỏi.

“Cô không đồng ý!”

“Tiếc thật, sớm nghe danh biểu muội của huynh nhan sắc tú lệ tuyệt trần.

Cứ tưởng rằng tối nay có thể được gặp mỹ nhân tao nhã ấy.” Một vị khác
Chu công tử tiếc nuối gõ cây quạt trong tay.

“Ai bảo hôm hội Đạp thanh lúc đầu xuân ấy huynh không đến. Biểu muội

Liễu gia vừa xuống xe ngựa, ngay cả cành liễu xuân sắc cũng không bằng
hình bóng thướt tha tinh xảo của nàng. Đúng là nét mày mỹ nhân thắng
cảnh xuân.”

“Huynh cũng đừng chọc ta, có biết rằng vì chuyện này mà ta đã tiếc hận

rất nhiều không?”

Nhóm người bảy miệng tám lời bày tỏ sự hâm mộ diễm phúc của Trác

Dật Phi. Hắn cũng chỉ mỉm cười đáp lại. Cuối cùng Ân Nhược Dương bước
ra chấm dứt cuộc đối thoại này: “Được rồi, mọi người cùng đến ngắm trăng
đi. Nhìn xem, mặt trăng sắp lên cao rồi.”

Trăng tròn vành vạch, treo cao trên đầu tòa điện ngọc. Ánh sáng bạc sáng

tỏ ngàn trượng, tán đều hào quang trên không. Sao Nam Đẩu chuyển dần
sang tối, làn sương mờ lượn lờ trông thanh u. Bóng trăng ngọc rọi xuống
mặt hồ trong vắt tựa như viên dạ minh châu của nhân gian.

Thanh cảnh trước mắt dài vô tận, phủ thêm lớp sáng của trăng vàng. Trác

Dật Phi cảm thấy phàm tâm đều được gọt rửa sạch sẽ, quên sạch chuyện
nhân thế. Hắn mở hộp đựng cầm, lấy cây cầm “Bụi Bát Bảo” còn phủ mùi
nước sơn ra.

Trong quá trình chế tác cầm, vì để cho âm cầm vang thật trong đến độ

hoàn hảo, gíup tiếng đàn mượt mà hài hòa, nên toàn thân cây đàn cổ này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.