CỔ CẦM DỊ TRUYỆN - Trang 5

“Trác công tử, đàn này trông rất tốt nhưng tại sao khi khảy lại không lên

tiếng? Ngài nói xem chuyện này là như thế nào?”

Người nói là một người đàn ông đứng tuổi, dáng người tròn béo, vẻ mặt

nghi ngờ khó hiểu.

Trác công tử không đáp mà hỏi ngược lại: “Không biết chưởng quỹ tìm

được cây đàn cầm này ở đâu?”

“Đấy là di vật của một ông lão để ở trọ của khách điếm tiểu nhân. Ông ta

là một người xa xứ, nay tuổi tác đã cao nên muốn tìm về quê cũ. Nào ngờ
trên đường xuống Dương Châu, thì đột ngột ngã bệnh, cuối cùng phải chết
tha hương trong khách điếm. Khi tiểu nhân kiểm tra bọc hành lý của ông ấy,
không thấy có thứ gì đáng giá cả. Ngoại trừ hai bộ quần áo để thay đổi,
cũng chỉ có mỗi cây đàn cầm này. Tiểu nhân định đem bán nó để giúp ông
ta thu xếp hậu sự. Nào ngờ đàn này lại không khảy ra tiếng. Được biết Trác
công tử là một người am hiểu rất sâu về cầm đạo trong thành Dương Châu
này. Cho nên tiểu nhân mới mạo muội đến đây, mong Trác công tử giám
định cây đàn cầm này, xem nó đáng giá mấy lượng bạc?”

“Cầm quý ở âm sắc, không có âm sắc xem như mất đi ý vị. Cây đàn cầm

này không âm không vị. Nếu hỏi đáng giá bao nhiêu, quả thực còn kém hơn
cả cành khô gỗ mục. Có điều…” Trác công tử lại khảy nhẹ dây đàn, do dự:
“Bảy dây đàn đều hoàn hảo, nhưng lại không phát ra âm. Cây đàn cầm này.
. . . . Thật có chút kỳ lạ.”

Chu chưởng quỹ thất vọng: “Theo như lời nói của Trác công tử, cây cầm

này không đáng một xu. Tiểu nhân còn tính dùng nó đổi mấy lượng bạc
giúp ông lão kia làm một tang sự đàng hoàng. Xem ra chỉ đành có thể chôn
cất qua loa mà thôi.”

“Chu chưởng quỹ, ông là người có tâm. Thôi thì mười lượng bạc này đưa

cho ông, xem như ta mua lại cây cầm này. Dẫu sao người ta đã là lá rụng về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.