CỔ CẦM DỊ TRUYỆN - Trang 74

thân, nếu thế không khác gì hành động cướp đoạt tình yêu của bằng hữu.
Ta, ta thẹn với muội. Muội thành thật với chính mình, quyết tâm cự tuyệt
hôn ước để thà rằng đau ngắn còn hơn đau dài. Nhưng ta lại không thể
giống như muội, Dật Phi là bằng hữu tốt nhất của ta. Ta sao có thể đến nói
với huynh ấy, ta rất ái mộ vị hôn thê của huynh, nếu như muội ấy đã từ chối
không lấy huynh, vậy huynh hãy gả muội ấy cho ta đi.”

“Ân đại ca, muội hiểu được khó xử của huynh. Việc muội cự tuyệt hôn

ước cũng không phải vì mưu tính phải gả cho huynh. Vẫn là câu nói kia,
nếu như không thành thân được với người trong lòng mình, muội thà rằng
sống cô độc cả đời.”

Ân Nhược Dương cũng giơ tay phải lên hướng về phía mặt trời để minh

chứng cho lời tuyên thệ: “Xuân Nùng, nếu như muội cả đời không gả, ta
cũng sẽ cả đời không cưới.”

Liễu Xuân Nùng lệ rơi tràn mi: “Ân đại ca, nếu như ngày ấy khi vừa mới

vào Dương Châu, chúng ta không có gặp nhau thì tốt rồi.”

Liếc mắt một cái, rễ tình sâu đậm. Tình không biết từ bao giờ, chỉ hướng

về người mà yêu say đắm.

Đối thoại của bọn họ đều được Dao Cơ thuật lại cho Trác Dật Phi nghe

không sót một chữ, nói xong nàng than một tiếng: “Đây đúng là một đôi
tình nhân có tình có nghĩa. Không muốn làm khổ công tử, cũng không
muốn phụ đối phương. Chỉ đành chọn cách thà rằng không cưới không gả,
sống cô độc một đời để giữ trọn tình nghĩa.”

Trác Dật Phi nhìn hai bóng người đứng dưới tán cây xa xa, nở nụ cười:

“Bọn họ đều không muốn phụ ta, ta sao có thể để cho bọn họ cô độc cả đời.
Dù sao cũng là người có tình, ta muốn trở thành người mai mối giúp hai
người thành đôi.”

“Dật Phi, chàng thật tốt, ta biết thế nào chàng cũng sẽ thành toàn cho họ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.