tất cả chỉ là ảo tưởng của hắn, hắn chưa bao giờ được cô dịu dàng đối đãi
như vậy. May mà... may mà, cô chỉ rời đi một lát thôi, mọi thứ đều là thật!
Cảm giác được hơi thở hỗn loạn của Đỗ Mộ Ngôn, Tần Tuyên Tuyên ôm
lại hắn.
Quá nửa ngày cô mới bỗng dưng nhớ ra, đẩy hắn ra hỏi: "Thịt dê nướng
của em đâu?"
"Anh quên cầm." Mặt Đỗ Mộ Ngôn có vẻ như may mắn sống sót sau tai
nạn, "Anh lại đi mua."
Hắn xoay người, vừa đi hai bước liền quay đầu lại bên người Tần Tuyên
Tuyên, kéo tay cô, "Chúng ta cùng đi." Hắn không muốn đối mặt với
chuyện hắn vừa quay đầu đã không thấy cô đâu nữa, nếu thêm vài lần hắn
sẽ bị dọa đến phát điên mất.
"Được." Tần Tuyên Tuyên cũng sợ đứng một mình sẽ bị Tống Kỳ kéo đi,
liền gật đầu đồng ý, đi theo Đỗ Mộ Ngôn đến quán bán thịt dê nướng.
Thời gian hoạt động tự do nhanh chóng kết thúc, mọi người tập trung đi
đến điểm tiếp theo. Lần này, Đỗ Mộ Ngôn nắm chặt tay Tần Tuyên Tuyên,
không bao giờ dễ dàng buông ra nữa, bị cô trừng mắt nhìn vài lần cũng vô
ích.
Cảnh sắc xinh đẹp dọc đường hòa tan buồn bực sau cuộc nói chuyện với
Tống Kỳ của Tần Tuyên Tuyên, cô nhanh chóng ném chuyện đó ra sau đầu,
chuyên tâm cùng cha mẹ và Đỗ Mộ Ngôn vui chơi.
Buổi tối khách sạn mà đoàn du lịch ở lại có tổ chức đốt lửa trại, Tần
Quốc Đống và Đường Vi tự nhận đã già không chịu nổi ép buộc như tuổi
trẻ, để Tần Tuyên Tuyên và Đỗ Mộ Ngôn đi với nhau.