Thì ra cô chỉ là một thế thân mà thôi.
"Mày câm mồm!"
Đỗ Mộ Ngôn hung tợn rống lên một câu với Tống Kỳ, không để ý người
ở đó, hai tay nắm chặt bả vai Tần Tuyên Tuyên, nhìn chằm chằm ánh mắt
cô nói: "Tuyên Tuyên, em không phải thế thân của bất cứ kẻ nào cả. Em
đừng tin lời Tống Kỳ nói, hắn đang nói xấu anh!"
Tần Tuyên Tuyên đột nhiên tỉnh táo, nhìn Đỗ Mộ Ngôn, bỗng nhiên cong
khóe môi, tươi cười đau đớn. "Giống như anh từng hãm hại nói xấu Tống
Kỳ ư?"
Thân thể Đỗ Mộ Ngôn đột nhiên cứng đờ, "Sói đến đây" chuyện cổ tích
này như nhận được sự xác minh của hắn. Bởi vì hắn nói dối quá nhiều nên
Tuyên Tuyên sẽ không bao giờ tin hắn nữa ư? Có phải mặc kệ hắn nói gì cô
cũng sẽ nghĩ hắn lừa cô không?
Nhìn thấy Đỗ Mộ Ngôn tuyệt vọng giãy dụa, Tống Kỳ mơ hồ cảm thấy
đáy lòng có một tia sung sướng xẹt qua.
Khi đó, hắn cũng thế này, mặc kệ nói gì, Tuyên Tuyên cũng không tin
hắn. Hiện tại, Đỗ Mộ Ngôn cũng đã thống khổ như hắn. Chỉ khác nhau là,
khi đó hắn thật sự bị oan mà Đỗ Mộ Ngôn là gieo gió gặt bão!
"Tuyên Tuyêm anh biết lúc đó là anh sai." Đỗ Mộ Ngôn nói, "Nhưng bây
giờ, anh phải tin tưởng anh, anh không lừa em."
Hắn bỗng nhìn về phía một nhà ba người của Tạ gia, tầm mắt đột nhiên
sắc bén, "Các người muốn làm gì?"
Ba người nhà họ Tạ dường như hơi e ngại Đỗ Mộ Ngôn, Tạ Dương
Trạch và Vương Tú Mai liếc nhau, cũng là Tạ Hiểu Vũ mở miệng, "Anh