ngày được cùng cô ngồi xe buýt đi làm, nhưng cái cớ này chỉ dùng được
một lần, được cùng cô ngồi xe buýt cũng chỉ có lần này mà thôi.
Gặp lúc Tần Tuyên Tuyên chỉ chú ý ngoài cửa sổ, Đỗ Mộ Ngôn ngắm
nhìn dáng người nghiêng nghiêng của cô, thừa dịp xe xóc nảy, hắn càng cố
ý tiến lại gần cô, chỉ cần cúi đầu là hắn có thể ngửi được mùi hương tuyệt
vời trên người cô. Cô luôn không dùng nước hoa, trên người chỉ có mùi
thơm của sữa tắm, hắn cố ý chọn cùng loại sữa tắm với cô, mỗi lúc tắm rửa,
hắn tưởng như có hơi thở của cô quay quanh, giống như cô đang ở bên
cạnh hắn. Chỉ cần nhắm mắt tưởng tượng tới dáng người thướt tha uyển
chuyển của cô là hắn dễ dàng đạt tới đỉnh. Lúc sự thoải mái cực hạn đó qua
đi chính là vô hạn hư không, mở mắt ra, hắn chỉ thấy toàn bộ là sự trống
vắng, không có bóng dáng của người con gái mà hắn nhớ thương.
Nơi nào đó ở bụng dưới đang dần dần thức tỉnh, Đỗ Mộ Ngôn phải cách
cô một chút, bình phục lại cảm xúc để không hù dọa Tuyên Tuyên của hắn.
Nửa tiếng đống hồ đi xe này, bởi vì sự xuất hiện của Đỗ Mộ Ngôn, đối
với Tần Tuyên Tuyên mà nói là cực kì khó khăn. Thật vất vả cũng đến nơi,
Tần Tuyên Tuyên khách khí chào tạm biệt Đỗ Mộ Ngôn, nhắm thẳng cao
ốc Thiên Vũ mà đi.
Hôm nay quản lý bộ phận Lý Tuyết kêu Tần Tuyên Tuyên để sắp xếp
công việc mới, cô liền bắt đầu đẩy nhanh tốc độ, mấy chuyện không quan
trong đều bị cô ném ra đằng sau. Giờ nghỉ trưa vì Tống Kỳ công việc quá
bận không đến được, Tần Tuyên Tuyên cùng đồng nghiệp đi ăn cơm trưa,
sau khi trở về nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục công việc.
Buổi chiều lúc gần tan sở, Tả An Lôi người không có việc gì sẽ không
đến phòng thiết kế bỗng nhiên xuất hiện, vỗ vỗ bả vai Tần Tuyên và
Phương Phán Phán, "Buổi tối có khách hàng mời ăn cơm, hai người đi cùng
tôi."