CÔ CHỦ NHỎ CỦA CỬA HÀNG THÚ CƯNG - Trang 146

chỗ đó cũng may không có CCTV, Sơ Ngữ nói vậy có thể miễn cưỡng chấp

nhận.

Nữ cảnh sát ghi biên bản dở khóc dở cười, "Bởi vì nghĩ tới vụ bắt cóc

trong ti vi?"

Sơ Ngữ ngượng ngùng gật đầu, "Đúng vậy, tôi cảm thấy người đối xử

tàn nhẫn với động vật chắc hẳn cũng không phải người tốt lành gì. Đứa bé

kia lại hôn mê, bọn họ còn chạy tới công xưởng bỏ hoang, nhìn thế nào

cũng giống bắt cóc. Hơn nữa không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất* mà!"

*Đây là một cách chơi chữ của người Trung Quốc (nhất vạn - vạn

nhất). Nói tóm tắt giản đơn thì là: không lo có chuyện gì lớn, chỉ lo điều

không may bất ngờ xảy đến

Như vậy còn có thể hợp lí, "Được rồi, cũng nhờ cô lanh lợi mới cứu

được một cái mạng. Đúng rồi, tại sao cô lại đi qua con đường đó? Chỗ đó

hẻo lánh, rất ít người đi qua."

"Tôi có cho mướn một phòng ở gia viên Ánh Dương, ngày đó vừa vặn

người thuê trả phòng, tôi đi lấy chìa khóa, lúc về thì đi đường đó." Cái này

là sự thật, hôm đó đúng là cô đi gia viên Ánh Dương lấy chìa khóa. Mà gia

viên Ánh Dương ở ngay phía đông Giang Thành, cách công xưởng không

xa.

Không chỉ vậy, trên danh nghĩa thì Sơ Ngữ cũng có vài căn hộ và cửa

hàng, khi bị phá bỏ cũng được bồi thường cộng với thành quả của ba mẹ,

bây giờ cũng cho mướn. Mỗi tháng cô chỉ cần dựa vào tiền cho thuê phòng

đã đủ sinh sống, vì vậy công việc trong tiệm cứ làm tùy ý.

******

Phòng làm việc cục cảnh sát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.