chó, tớ cảm thấy cậu rất có thiên phú trong lĩnh vực nói chuyện với chó."
"E hèm". Hớp nước thiếu chút nữa phun ra ngoài, cô định nói "Làm
sao cậu biết?", may mà kịp thời thu lại, cuối cùng bật thốt ra, "Cậu... Cậu
nói với bọn họ vậy hả?"
Ôi trời! Sơ Ngữ còn cho là mình giấu rất kỹ, không ngờ đã bị anh nhìn
ra! Đúng là không thể nói bậy trước mặt trinh sát!
Cũng may người bình thường sẽ không nghĩ đến những phương diện
khác, chỉ có anh mới nghĩ như vậy, cảm thấy cô có khả năng thiên phú đối
với việc nói chuyện với động vật. Dù sao cô là bác sĩ tâm lý của thú cưng
mà, đặc biệt nghiên cứu lĩnh vực này, đúng, chính là như vậy.
Giản Diệc Thừa cầm khăn giấy đưa cho cô, tay lại bận bịu rót một ly
nước, sau đó lắc đầu nói, "Không có, tớ phải hỏi ý kiến cậu trước."
Sơ Ngữ thở phào nhẹ nhõm, như vậy cũng tốt, cô cũng không muốn đi
làm chuyện huấn luyện chó cảnh sát gì đó, phương pháp huấn luyện của cô
khác với người bình thường, cũng không thể sau khi huấn luyện chỉ có
mình cô mới sai bảo tụi nó được. Mỗi người đều có chuyên môn, cô chỉ cần
làm tốt việc huấn luyện thú cưng của mình là được rồi.
Suy nghĩ một chút, Sơ Ngữ nói, "Nếu như cảnh sát cần giúp gì thì cứ
gọi tớ tới, nhưng còn việc huấn luyện chó thì tớ không làm được. Dù sao tớ
không có kỹ năng cơ bản, sợ rằng kết quả huấn luyện không như mong
muốn của cảnh sát các cậu."
Giản Diệc Thừa gật đầu một cái, "Ừ, tớ hiểu ý cậu." Cuối cùng anh lại
nói thêm một câu, "Cậu không cần áp lực, việc của cậu chỉ có tớ biết, tớ sẽ
không nói với ai cả."
Anh có thể nhìn ra, cô không hy vọng người khác biết mình có loại
năng lực này.