người hiếm thấy đó. Có năng lực này thì muốn gì được nấy. Giang Liên
Thành chính mắt thấy cô nói chuyện với mấy con chó con mèo rồi được
bọn chúng dẫn tới vị trí của người bị hại, năng lực cao siêu làm ông ngạc
nhiên không thôi. Nếu vận dụng tốt khả năng thì sau này phá án không sợ
thất bại. Động vật to nhỏ rải rác khắp thành phố, bọn họ còn sợ không phá
được án sao?
Sơ Ngữ bừng tỉnh hiểu ra, không ngờ Giang Liên Thành đã có chủ ý
từ trước. Cô không sợ phiền toái, ngược lại còn rất vui lòng trợ giúp bọn họ
làm nên chuyện. Khi trước vì lo lắng làm sao giải thích chuyện này nên cô
mới che che giấu giấu. Bây giờ đã bại lộ nhưng cũng không có ai truy hỏi
gì, đoán chừng là vì họ đã tự mình tìm lý do hợp lí. Vì vậy cô cũng không
còn gì cần phải e dè nữa.
"Có thể trợ giúp mọi người cháu rất vinh hạnh, sau này nếu có chuyện
gì chú cứ nói, công việc của cháu tương đối tự do, lúc nào cũng có mặt." Sơ
Ngữ cười nói.
Giang Liên Thành vui mừng, "Tốt quá rồi, người trẻ bây giờ tính giác
ngộ thật cao! Về sở chắc chắn chú sẽ xin cho cháu cái cờ thưởng!"
Ông nhiệt tình như vậy làm Sơ Ngữ không biết nên nói thế nào. Đúng
dịp gặp mấy người Giản Diệc Thừa vừa họp xong đi ra. Cuộc nói chuyện
của bọn họ cũng kết thúc.
Giang Liên Thành hỏi, "Ổn thỏa chưa?"
"Được rồi ạ, có thể kết thúc công việc rồi!" Lâm Lang cười, đưa cho
Giang Liên Thành một trăm đồng, "À đội phó, đây là của chú. Hai chúng ta
thắng, hai người Vương Toàn thua. Hai người bọn họ mỗi người một trăm,
hai ta chia đều."
Giang Liên Thành không chút khách khí nhận lấy, bỏ vào túi, "Đoán
chắc bọn họ thua, không thèm suy nghĩ gì cả, tiểu tử Giản Diệc Thừa