CÔ CHỦ NHỎ CỦA CỬA HÀNG THÚ CƯNG - Trang 221

"Không đâu, vốn chuyện này phải do chúng tớ làm mới đúng, bọn

chúng trợ giúp cảnh sát phá án nhưng người móc tiền túi ra trả lại là cậu.

Chờ tớ về cục hỏi đội phó xem có thể trả lại tiền cho cậu hay không."

Sơ Ngữ cười một tiếng, "Không cần đâu, tớ rất thích bọn chúng, mang

thức ăn tới là do tớ hứa, chuyện nhỏ mà." Giản Diệc Thừa còn muốn nói

nhưng đã bị Sơ Ngữ cắt đứt, "Cậu đừng có giành với tớ, sau này còn có

nhiều động vật nhỏ nữa giúp, lúc đó tới phiên mọi người đó!"

"Cũng được." Giản Diệc Thừa không cãi lại cô, đồng ý.

Sơ Ngữ về đến nhà đã hơn bảy giờ, cô rửa mặt xong, nhìn thời gian

một chút, đoán chừng tiệm cơm đã mở cửa. Sơ Ngữ gọi điện thoại tới tiệm
cơm mà cô thường mua, đặt hai trăm phần thức ăn động vật, hẹn làm xong

trước mười một giờ. Sau đó cô đặt đồng hồ báo thức, ngủ một giấc.

Bên kia trong bệnh viện, Hà Oản Thu trải qua cấp cứu đã thoát khỏi

nguy hiểm, chờ thuốc mê hết thì sẽ tỉnh lại.

Vết thương của cô ấy nhìn rất dọa người, nhưng thực ra cũng không

quá nặng, gãy một xương sườn, da thịt bên ngoài bị cắt được may lại, thay

thuốc đúng lịch thì sẽ từ từ khỏi.

Cô vừa mở mắt đã thấy trước mặt mình là mặt mèo phóng đại. Thấy

chủ nhân tình lại, Nguyên Nguyên vừa vui vẻ vừa kích động.

"Meo meo meo, Oản Oản rốt cuộc chị cũng tỉnh rồi, meo lo cho chị

muốn chết! Lần sau ra ngoài nhất định phải mang meo theo, bên ngoài

nguy hiểm quá, meo phải bảo vệ chị! Chị biết không, may mắn lần này meo

gặp được một người có thể nghe meo nói chuyện, bằng không thì sẽ không

còn gặp được chị nữa rồi!"

Mặc dù không hiểu Nguyên Nguyên đang nói gì, nhưng cô biết nó lo

cho mình thế nào, vì vậy cô cong khóe miệng cười với nó một cái, "Cám ơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.